- Anh sao vội thế, từ từ đã nào. Trước khi yêu, em muốn anh...
Không để Hà nói hết câu, Trường vội bảo:
- Muốn gì nói nhanh nên. Anh không thể chậm được nữa rồi. Sáng nay
anh còn những mấy cuộc họp...
Nhưng Hà không để anh nói hết câu, vội đưa một tay ra cầm nhanh lấy
cái của quý của Trường giữ chặt, như không để nó trà xát vào chỗ mẫn cảm
nhất của mình, làm chính Hà cũng thấy rất khó chịu, rồi giao hẹn:
- Nhưng anh phải bình tĩnh nghe em nói đây!
Bỗng Trường cảm thấy như có điều gì hệ trọng, vội dừng bàn tay đang
sờ xoạng gấp gáp trên bộ ngực ngồn ngộn thơm tho của Hà, giục:
- Nói gì nói ngay đi, cứ mèo vờn chuột mãi!
Đến thế, Hà mới đặt một ngón tay như ấn vào trán Trường, âu yếm:
- Anh lệnh cho ông Vinh bên ngân hàng, cho chúng em rút hai triệu
tiền mặt ngay hôm nay nhé!
Một tin bất ngờ, một việc hệ trọng, còn khó hơn cả việc bảo Trường
ký lưu không cho vài cái giấy có đóng dấu Uỷ ban Huyện, để khi nào cần
ra Cửa hàng bách hoá mua mấy đôi xăm lốp vài gói chè, tút thuốc lá hoặc
sang Cửa hàng thực phẩm mua năm bảy cân thịt lợn không cần tem phiếu,
thì cứ tự viết vào. Bởi tiền mặt lúc này cực kỳ hạn chế, mỗi lần chỉ được
phép rút mươi chục đến trăm nghìn đồng là nhiều, thế mà Hợp tác xã mua
bán Huyện lại đòi hỏi quá cao, lấy một lúc hai triệu thì sao được. Trường
ngồi bật dậy, nhìn Hà nằm phơi tấm thân trắng nõn nà mà bỗng thấy hết cả
hứng, hỏi dồn:
- Nhưng làm gì cần nhiều tiền mặt ngay một lúc thế?