BÃO ĐỒNG - Trang 115

- Thế mà chú không sang. Muộn thì muộn chứ sao!

Sự xuất hiện đường đột của ông anh vợ đã là sự phân vân chưa lời giải

trong đầu Trường, giờ lại nghe ông ấy nói một câu nửa tiêng tiếc, nửa ngầm
trách, Trường thầm hiểu chắc có việc hệ trọng, liền hỏi:

- Bà mệt hả bác? Đã thuốc thang gì thêm cho bà chưa?

Thuật thấy Trường tỏ ra lo lắng cho sức khoẻ của bà mẹ, dù là mẹ vợ,

nhưng Ngấn, vợ Trường, lại được bà cụ cưng chiều từ bé. Lấy Trường, mỗi
khi vợ chồng dẫn con cái sang chơi, bà cụ vẫn một lời con, hai lời con với
cả con gái chàng rể, chứ không như những ông bố bà mẹ khác, cứ coi rể
như là khách. Ông anh vợ không muốn để em rể lo lắng về sức khỏe của
mẹ, nhưng cũng còn ngần ngại chưa muốn nói thẳng cái ý định mình lên
gặp em, dẫu là em rể nhưng lại là người đứng đầu chính quyền Huyện, nên
Thuật cứ ngập ngừng mãi mới cất lên lời:

- Bà vẫn thế, chứ không sao cả chú...à, anh ạ!

- Bác sao thế? Có chuyện gì muốn nói à? Hay dưới Xã lại có đứa nào

đơn từ kiện cáo bác, bác cứ bảo để em cho công an xuống gô cổ chúng nó
lại?

Dẫu được khích lệ, Thuật vẫn ý tứ lựa lời. Vì dù sao việc Thuật sắp

nói ra lại vượt ra ngoài khuôn khổ gia đình giữa anh vợ với em rể, mà là
việc của Xã, của Huyện, giữa Chủ tịch Xã với Chủ tịch Huyện. Hơn thế
nữa, lại liên quan đến một người chức quyền còn cao hơn cả Trường, đứng
đầu Huyện này. Người ấy là Cải. Nên sự thận trọng, dè dặt của Thuật là
điều dễ hiểu. Biết đâu, dẫu Cải mới về, nhưng Trường với Cải cũng gần gũi
và có phần suồng sã như với ông Giá Bí thư cũ thì sao? Trong khi Thuật
còn đang phân vân, mặt ngay cán tàn như khi ngồi cầu tiêu, thì Trường
bỗng như sực nhớ, vội chồm người lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.