giờ có nổi lấy một tháng, chứ chưa nói một năm, ngồi vào lớp quản lý kinh
tế, hành chính hay chính trị chính em nào, thì làm gì có hiểu biết về quá
trình dẫn đến một hành vi có thể bị bắt và trước khi bắt người thì phải tiến
hành những bước nào. Bởi Lận không biết thuộc nhóm máu gì mà hễ rời vợ
ra mươi ngày, thậm chí vài hôm đã không sao chịu nổi, nên cứ nói đến đi
học tập trung trên Trường Đảng Tỉnh, thậm chí ngay tại Trường Đảng
Huyện, là Lận lo kế hoãn binh. Thuật biết tính em trai nên làm việc gì cũng
kèm cặp riết róng, bảo ban đến nơi đến chốn trước khi em ra đến ngoài.
Lận được cái nhiệt tình, bảo làm gì là hùng hục như trâu húc mả, nhưng
hữu dũng vô mưu, lại nông cạn xốc nổi, nhiều khi làm xong mới biết là dại.
Được cái bảo là nghe ngay. Nói ra được câu ấy cũng là người biết nghĩ.
Thuật nhìn ông em trai đứng đầu Hợp tác xã nông nghiệp toàn Xã vừa thấy
cảm thông, vừa thấy thương thương, tồi tội cho thằng em vừa làm một việc
nông nổi, nếu không muốn nói là dại dột. Giây lát, Thuật dịu dàng bảo Lận:
- Thôi, chú đi thả mấy người ấy ra đi. Riêng ông Tinh và tay Điền, chú
mời bằng được họ vào phòng chú bên Hợp tác xã uống nước. Chờ tôi ra, cả
tôi và chú có lời xin lỗi họ vì chưa hiểu rõ thực hư ra sao, mới chỉ nghe mỗi
em trai ông Hưởng và một anh ở Huyện đến nói, đã vội cho bảo vệ xuống
bắt người là thiếu sót. Mong hai đồng chí về nói với các anh, các bác dưới
làng thông cảm cho. Thế nhá, chú đi đi. Mềm nắn, rắn buông, phải biết lựa
chiều cư xử, chứ cứ lúc nào, với ai cũng nắn nắn, bóp bóp là có bữa vỡ mặt
đấy!
Ông anh trưởng tộc, lại làm Chủ tịch Xã, bảo chẳng lẽ không đi. Chứ
đi thì đi, Lận vẫn thấy ấm ức. Dẫu là việc bắt người vô cớ, ừ thì cứ cho là
vô cớ, vì chưa có lệnh đã bắt người ta đi, thì những người ấy cũng chưa hẳn
hoàn toàn không có lỗi. Thế nên, thả ra thì được, chứ lại còn mời vào Văn
phòng để cả Chủ tịch, Chủ nhiệm đến xin lỗi và mong được sự thông cảm
thì nghe nó thế nào ấy. Quả là thái độ của Thuật đối với vụ xô xát giữa Tổ
cờ đỏ làng Phương Lưu và những người đi trên hai chiếc xe đến chở lợn ở
trại, có cái gì như một sự nhún nhường, sờ sợ, khác với bản tính cứng rắn,