- Trả ruộng cho xóm Trại...!
Hưởng nghe thấy rất rõ, từ trong đám người Phương Lưu đồng thanh
phụ hoạ lời của ông kia: "Trả ruộng cho xóm Trại...Trả ruộng cho xóm
Trại...!". Bỗng nhiên, Hưởng thấy dựng hết tóc gáy. Dè chừng, "trai hàng
trại, gái hàng cơm", không cẩn thận có khi vỡ mặt với cánh này. Hưởng
bước lên mấy bước, nói cứng:
- Tôi thay mặt Uỷ ban Huyện đồng ý chấp nhận yêu sách... à, yêu cầu
của bà con xóm... đội Phương Lưu. Nhưng đề nghị bà con giải tán, đâu về
đấy ngay cho!
Không chờ Hưởng nói câu sau, chỉ mới đến "chấp nhận yêu cầu", tức
thì những người phía Phương Lưu đã huơ chân múa tay reo hò ầm ĩ.
Quả là Hưởng đã cứu cho Thuật bàn thua trông thấy. Thuật như thầm
cảm ơn Hưởng, nhưng lại quay lại giục ông Rục bảo bà con làng ta về đi,
mọi việc đâu sẽ vào đấy thôi mà.
o O o
Nhưng cái vụ tranh điền năm ấy còn ám ảnh Thuật và cả Hưởng nữa
chứ, như một bóng ma, mỗi khi Đội sản xuất Phương Lưu, hay làng
Phương Lưu, hay xóm Trại lẻ ngày xưa thì cũng thế, xẩy ra chuyện này
chuyện nọ đụng chạm đến hàng Xã, hàng Huyện, là Thuật không thể không
nhớ đến cuộc tranh điền giữa vụ gặt tháng mười năm ấy. Và có lẽ bởi cái
bóng ma kia ám ảnh, nên Thuật để ngoài tai câu nói của Lận: "Nguyên
nhân xẩy ra xô xát lại không phải là mấy con lợn đâu, bác ạ!", mà lẽ ra, với
một người ở cương vị Thuật không thể bỏ qua.
Lận nghe ông anh nói với một vẻ bực dọc và sẵng: "Không vì mấy con
lợn còn vì cái đéo gì ", cũng không dám ho he hóc hách gì nữa, vội cầm ấm
chè rót lượt ra hai chiếc chén, rồi hai tay trịnh trọng bê một chén lên đặt
trước mặt Thuật: