BÃO ĐỒNG - Trang 243

- Kìa, bố Túc! Nói nhẹ nhàng một tý nào. Bác Cải với ông con mình

dù thế nào thì vẫn coi nhau như người trong nhà. Còn như sau đây, khi đã
biết rõ làng Phương Trà vẫn khoán chui, bác ấy có ra quyết định kỷ luật Chi
bộ và cấm không cho bà con mình làm nữa, thì đấy cũng là việc của ông Bí
thư Huyện uỷ, giống như Bí thư Giá trước đây thôi, chứ có khác gì!

Ông Mải nói xong, cầm chén rượu để cạnh mâm chỉ còn một hớp lên

tợp một cái, rồi lại đặt cái chén xuống chỗ cũ. Đấy là thói quen của ông,
mỗi khi uống rượu thể nào cũng dành lại một ít, ăn uống xong, tnrớc khi rời
mâm mới cầm chén chiêu như kiểu tráng miệng bằng rượu. Bà vợ hiểu thói
quen của chồng, vừa thấy ông cầm đến cái chén đã đứng lên, đi lại chỗ đầu
cột cửa buồng có treo cái ống tăm, lấy mấy cái, quay ra đưa cho ông. Ông
Mải ngẩng lên cầm mấy cái tăm vợ đưa, nhưng lại nói với hai người đàn
ông còn ngồi xếp bằng trên chiếu, bên mâm cơm đã tàn:

- Bố Túc tiếp bác Cải hộ ông với. Bác Cải cứ tự nhiên nhá. Nhưng

cũng phải ăn đi, chứ hai người cứ nói chuyện là con Viên nó làm sạch đấy.

Viên vội ngẩng lên, mồm còn ngậm đầy mồm cơm, lúng búng:

- Bố lại nói xấu con gái rượu rồi!

- Rượu gì chị. Có ế thì có! - Bà Mải đỡ lời chồng.

Túc vừa gắp miếng cá rán đặt vào bát của Cải, vừa nói:

- Ơ, thế thì bà chưa biết rồi. Cô Viên nhà ta vớ được đám bở lắm nhá.

Cháu giai trưởng Chủ tịch và Chủ nhiệm Xã cơ đấy!

Viên chẳng kiêng dè trời đánh còn tránh bữa ăn, tiện tay đang xới

cơm, cứ thế cầm chiếc đũa cả vụt côm cốp lên đầu Túc:

- Hớt lẻo! Hớt lẻo! Hớt lẻo này...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.