BÃO ĐỒNG - Trang 245

Chương 10

Nhưng cũng không có gì là khó hiểu, vì con người ở giữa trần gian, lại

cũng người trần mắt thịt với nhau cả, chứ đâu phải chuyện mò kim đáy biển
mà không hiểu.

Cải lâu lắm mới ăn bữa cá gỏi, lạ mồm ngon miệng, lại thêm có tý

quốc lủi vào nữa, đúng là vừa no vừa say. Cơm nước xong, Cải vào giường
Điền trong buồng ngả lưng. Cái giường hôm nào hai người thức suốt đêm,
nghe Điền kể đoạn trường dẫn đến cái án kỷ luật lưu đảng tới tận bây giờ
Điền vẫn còn đeo như đeo đá, rồi thình lình nghe tiếng kêu như cháy làng ở
ngoài bờ đầm. Khi Điền và Cải hớt hải chạy ra đến ngõ thì gặp Viên đang
đi về. Trời tối, hai ông anh chẳng ai nhìn rõ mặt cô em cắt không còn hạt
máu. Nhưng khi nghe ông anh hỏi cái gì ở ngoài đó mà ầm ĩ thế? thì Viên
lại tinh bơ, cứ như thể cái sự ầm ĩ ấy không phải do mình là thủ phạm gây
ra, Viên bảo, họ đuổi trộm vào đầm sen ấy mà. Cải vào giường Điền trong
buồng ngả lưng, định chỉ chợp mắt một tý rồi dậy, sang Phương Trì xem cái
việc ông Mải nói anh em Thuật và Lận đang giữa kỳ giáp hạt lại rở rói ra
xây sinh phần thực hư ra sao. Nhưng cơm no rượu say làm Cải ngủ chẳng
biết giời đâu đất đâu. Khi choàng dậy thì trời chiều tháng tư, mặt trời đã đổ
bóng khóm tre ngoài cổng nhà ông Mải xuống già nửa cái sân gạch. Túc
mới lúc cơm rượu xong còn nằm ngay ra chiếc chiếu dưới đất, ngáy như
kéo bễ, giờ Cải vừa đi vừa dụi mắt từ trong buồng ra đã không thấy bóng
vía đâu. Ông Mải đang ngồi bên cái bàn uống nước, dáng vừa hút xong
điếu thuốc, tay còn cầm chiếc se điếu đặt trên bát. Thấy Cải ra, ông cụ
ngẩng lên bảo:

- Sao anh không nghỉ đi tý nữa.

- Con nghỉ thế đủ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.