- Túc nó nói anh dậy thì bảo anh ở đây chơi. Tối sang ăn bữa cơm rau
mắm với vợ chồng, con cái nhà nó.
- Gớm, mới lúc trưa vừa ngồi với nhau xong, đã vẽ vời. Ông nói hộ
con gửi lời cảm ơn. Con phải về Huyện, tối nay có cuộc họp.
- Ừ, có họp thì phải về. Chứ không, ở được thì vui cho vợ chồng nó.
- Nhà anh ấy có chuyện gì vui, hả ông?
- Kể với người khác cũng chẳng là gì, nhưng với những người hoàn
cảnh như vợ chồng nó thì cũng là vui rồi. Chả là đứa con gái đầu lòng năm
nay đã hăm mốt tuổi, lớn ngộc nghệch mà đi thoát ly không đâu nhận. Ở
nhà chồng con thì chẳng ai thèm lấy con nhà nghèo rớt mồng tơi, lại nghề
ngỗng không, quanh năm mặt bán đất lưng bán giời. Giờ không biết nhờ vả
ai, lại chạy vào được Xí nghiệp gạch ngói Huyện. Rõ khổ, cũng là cái chân
vác đất, mà ở nhà làm nông dân vác đất thì bị coi là thấp hèn, còn đi thoát
ly làm công nhân vác đất thì được coi là danh giá!
Cải bỗng thấy nhói đau nơi lổng ngực. Cứ đà này ruộng đồng không
biết còn những người nào gắn bó một nắng hai sương, khi thanh niên nam
nữ cứ mười tám, đôi mươi, thậm chí mới mười lăm, mười bảy đã chỉ chực
đi khỏi làng, làm bất cứ việc gì, dù là bê đá, vác đất, hót rác, đổ thùng vệ
sinh, miễn được gọi là công nhân thì thế nào cũng đi bằng được. Ông Mải
thoáng nhìn nét mặt Cải in hằn nỗi lo âu, liền cầm tách nước rót ra chén,
đặt trước mặt Cải, bảo:
- Anh uống chén nước cho nóng này.
- Ông để con xin.
Cải hai tay bưng chén nước đặt lên môi. Ấm trà mới pha, rót nước
đầu, hương vị còn nồng nhưng thơm, một mùi thơm dìu dịu. Cải uống xong