Cải dừng xe, quay lại. Lận từ chỗ đám người khuân vác đất hớt hải
chạy ra đường cái, vừa nói vừa thở, nhưng đã đổi cách xưng hô:
- Bí thư mới xuống ạ. Mời Bí thư vào nhà bác Thuật em đây uống
chén nước đã. Rồi Bí thư có chỉ thị gì thì em với bác Thuật em xin lĩnh hội
luôn, chứ cụ Sa, chắc Bí thư cũng biết rồi, còn yếu lắm, đã làm việc được
đâu. Mọi công việc của Đảng uỷ, chính quyền giờ chỉ mỗi bác Thuật em
giải quyết thôi ạ.
Cải làm như không biết cái chỗ đám người đông đông kia là thế nào,
vừa dong xe đi sóng hàng với Lận, vừa hỏi:
- Hợp tác xã định xây dựng công trình gì ở đấy, mà Chủ nhiệm lại phải
ra tận nơi trực tiếp chỉ đạo thế?
Lận đang đi chợt như bước hẫng, tụt lại vài nhịp chân. Cải thấy thế
cũng bước chậm lại, chờ Lận lên kịp mới lại nói, như để Lận đỡ ngượng:
- Chắc là mới tạo mặt bằng, chứ cũng chưa có ý định xây dựng công
trình gì hả? Thế là phải. Giữa lúc đói kém, rở rói ra làm gì cho bàn dân
thiên hạ eo xèo. Hẵng tập trung lo cho dân qua kỳ giáp hạt đi đã!
- Dạ, dạ dạ...!
Lận chỉ há hốc mồm, bật ra rặt một từ ấy. Bởi Lận và cả ông anh túc
trí đa mưu nữa, có lẽ cũng chưa tính tới cái nước pháo chọc nách bất ngờ
này. Thế nên, Lận chỉ ư hừ mong rút ngắn quãng đường từ chỗ cây đa đầu
làng về tới nhà ông anh. Một khi tới nhà rồi thì mọi việc ứng phó thế nào đã
có ông anh Thuật chèo chống, đâu vào đấy hết. Thế mới không lo thất thố
điều gì. Không những không lo thất thố, mà thực, cũng không còn cách gì
hơn, bởi một việc đại sự như xây dựng công trình sinh phần gia tộc, cái đầu
củ chuối của Lận làm sao có thể tính hết mọi kẽ, mà chả ư hừ cho qua
chuyện. Cải cũng nghĩ câu nói của mình làm Lận khó bắt lời, liền lảng sang
chuyện khác, với cách xưng hô cởi mở, thân tình hơn: