cười. Nhưng có khi ngày ấy lão cũng không biết đâu, vì còn mải gầm ghè,
dòm dỏ lật chú cơ mà.
Đúng là cái ngày ấy Liểu vừa nói, có khi Thuật cũng không biết thật.
Chứ biết, chưa chắc đã để Liểu còn được giữ chân Phó Cửa hàng trưởng
mua bán Xã đến bây giờ, chứ đừng nói đến chuyện tin tưởng giao cho cầm
một đống tiền đi mua sắn. Nhưng cũng vì có cái ngày ấy, mới có chuyện
hai người, Điền và Liểu, cùng đi mua sắn chuyến này.
o O o
Nói ngày ấy cho có vẻ xa xôi, chứ thực ra cũng mới năm kia, khi Điền
còn làm Chủ nhiệm Hợp tác xã.
Điền với Liểu không cùng làng. Điền ở Phương Trà, còn Liểu ở
Phương La. Trước khi xảy ra cái việc Điền bắt quả tang Liểu đang nằm trên
bụng cô Miền, cán bộ tài chính Xã, một phụ nữ thấp nhỏ, khoẻ mạnh và
công bằng mà nói, trông cũng được mắt chứ không đến nỗi nào, nhưng
chẳng biết sao đã gần bốn mươi vẫn chồng con chưa có. Trước khi xảy ra
cái việc Điền bắt quả tang Liểu đang nằm trên bụng cô Miền, ngay trên
giường ngủ của Liểu ở Cửa hàng, thì Điền cũng chỉ biết Liểu qua câu
chuyện vừa hài, vừa diễu, lại vừa thương, do mấy bà rỗi hơi, ngày ngày đi
làm công điểm hợp tác lại có dịp túm năm, tụm ba nơi đầu đường góc bờ,
thôi thì trên trời dưới biển chuyện gì cũng kể ra vanh vách, cứ như thể nằm
dưới gầm giường vợ chồng nhà người ta không bằng.
Mấy bà ấy kể rằng...
Liểu lấy vợ người làng Đợn bên kia sông, nổi tiếng với nghề làm mắm
tôm đồng đỏ rau rảu và thơm nhức mũi. Vợ Liểu lẽ ra không phải cô này,
mà là em gái cô ta cơ. Lại còn thế nữa. Ờ ờ, thế thật đấy. Chẳng tin cứ nghe
đây. Khi bà mối dẫn mẹ Liểu sang xem mặt vào lúc gà lên chuồng, thấy
một cô gái người đầm đậm, da đen bánh mật, mặt trái xoan, mắt to, lông