BÃO ĐỒNG - Trang 297

tập tững ra tận ngõ, cười không ra cười, mếu không ra mếu, giọng đều đều
hỏi anh cháu trưởng:

- Về rồi hả cháu. Tình hình thế nào?

Bính không dừng lại, vẫn chân lững thững đi, miệng thủng thẳng nói:

- Tốt chú ạ.

- Thế sắn để ở đâu?

- Để cả ngoài Cửa hàng mua bán rồi.

- Được mấy tấn? Có đầy xe ô tô không? Tao lo nhất là đằng nào cũng

mất tiền thuê một chuyến ô tô, nhưng mấy người đi chưa mua được đầy xe
đã nóng về, thế là lãng phí cả tiền thuê xe, lại mất cả công đi về.

Bính không hiểu sao lần này lại không ngoan ngoãn, chỉ biết nghe chứ

không biết cãi, lại nhìn ông chú ruột túc trí đa mưu, nói mà như cãi:

- Chú cứ làm như chỉ có mình chú là biết tính toán, còn bác Liểu, anh

Điền và cả cháu nữa, chỉ là một lũ đen đầu thôi chắc. Không những chở đầy
xe, mà tổng số sắn Xã viên đăng ký mua có bốn tấn bốn trăm bảy mươi ba
ki lô gam, nhưng bác Liểu và anh Điền đã cho xếp lên xe kém mấy chục
cân đầy năm tấn, bảo đề phòng về tới nhà cân có khi còn hao hụt. Với lại
chỗ sắn thừa ra ấy, bà con người ta thêm cho, chứ có lấy tiền đâu, không
mang về cũng tiếc.

Trong lúc thằng cháu nói, ông chú cứ vừa đi vừa nghe, chứ không nói

lại câu nào. Ngay cả khi nghe thằng cháu nói có ý sẵng, chỉ có mình chú là
biết tính toán, ông chú cũng không nghĩ là thằng này dở chứng, bỗng dưng
sinh hư, cãi lại cả chú. Là vì trong lòng Thuật đang ngổn ngang trăm mối tơ
vò, cái đầu còn thiếu nước điên lên nữa thôi đây. Chứ lại không. Vừa đẩy
được Điền làm Trưởng đoàn đi miền ngược mua sắn, cũng là bất đắc dĩ lắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.