BÃO ĐỒNG - Trang 337

thành nhiệm vụ, thì bảo: Thôi, tiện xe các cậu đưa mình đi cũng được.
Nhưng ở đây ăn cơm trưa xong hẵng đi nhá.

Vợ Cải đã rót xong siêu nước vào phích, xách vào, đi vòng sau lưng

chồng đặt lên bàn. Rồi quay ra, ghé tai chồng nói nhỏ, đưa giấy mời đi an
dưỡng chứ có phải đưa giấy gọi đến công an đâu mà phải có mặt đúng ngày
giờ. Không đi. Anh cứ để cho họ về. Giữ ở lại làm gì, em không phục vụ
được đâu, còn phải sang bên ngoại, mười một giờ nhà trai dẫn lễ hỏi sang
rồi đấy. Cải chưa nói gì, thì không biết những lời của vợ có bay sang cái tai
lúc nào cũng vểnh lên như tai chuột của ông Quế, mà đã nghe ông chú nói,
vừa như giục anh cháu họ, vừa như tỵ nạnh với Bí thư Huyện:

- Ối giời, tớ cũng có thẻ nội bốn do ban bảo vệ sức khoẻ Tỉnh cấp đây,

nhưng đã bao giờ được biết cái nơi an dưỡng cán bộ Tỉnh ở chỗ nào. Thế
mà bỗng dưng chú mày có giấy mời đi an dưỡng mang đến tận nhà, lại
không đi thì phí quá. Hay là để tớ đi thay, hả đồng chí bác sĩ Chu. Tớ cũng
là cán bộ lão thành cách mạng, cũng có thẻ nội bốn, ban bảo vệ sức khoẻ
Tỉnh cấp, chứ tưởng xoàng đấy à!

Bác sĩ Chu chỉ nhìn ông Quế cười cười, chứ không nói gì, vì biết có

nói cũng chả lại được với lão đồng chí này. Chu quay ra nói như năn nỉ với
Cải:

- Thôi anh ơi, cơm nước làm gì cho bận chị và cháu. Anh cứ đi ngay

bây giờ cho chúng em hoàn thành được nhiệm vụ cấp trên giao. Xuống
dưới đó tắm biển một cái cho mát, rồi anh em mình vào nhà hàng, anh ạ.

Cải là người hay cả nể, nghe Chu năn nỉ thế liền quay ra bảo vợ:

- Em vào chuẩn bị cho anh bộ quần áo, lấy cái quần ka ki màu mận

với cái áo trắng ngắn tay ấy. Ừ, quần đùi áo may ô tối qua anh tắm, phơi
ngoài dây kia. Khô hay ướt cũng cứ mang đi, không xuống đấy lấy gì mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.