BÃO ĐỒNG - Trang 359

Giọng bà cũng rất nhỏ, như không muốn để mấy người ngồi kia nghe

thấy:

- Cảm kiếc gì đâu. Ông cứ đi ra ngồi chuyện với mấy anh chị ấy đi, để

tôi đưa nó vào giường, rồi thư thả tôi nói cho ông nghe. Nhưng tôi dặn
trước, ông phải thật bình tĩnh, không được làm ầm ĩ nên đấy.

Tiễn mấy người ra cổng, Điền quay vào sân cất điếu, bát, khay, ấm

vào trong nhà, rồi lại ra guộn chiếc chiếu để lên hiên. Bà mẹ từ gian buồng,
có Viên đang nằm, đi ra, bảo:

- Thôi, anh để đấy mai u dọn sớm vào đây thầy u bàn với anh việc này.

Bà cụ vừa nói xong đã thấy ông cụ cầm cây đèn từ chỗ Viên nằm đi ra.

Điền cảm thấy đúng là có việc hệ trọng đang đến thật rồi.

Đúng là có việc hệ trọng đang đến thật, nhưng bố con ông phải bình

tĩnh mới thu xếp trong ấm ngoài êm được. Bà mẹ nói như răn đe, lại như
xoa dịu khi cả ba người đã ngồi xuống bên cái bàn uống nước, ngay trước
ban thờ gia tiên, ở gian giữa nhà, nơi vẫn thường diễn ra những cuộc bàn
soạn công việc lớn lao trong gia đình. Chỉ khác, giờ thiếu cô con gái, cũng
chẳng còn đầu óc đâu ngồi với cả nhà được nữa. Bà nói là nói vậy, chứ ông
cũng đã nghe bà vừa nói lõm bõm ở nhà dưới, nên bây giờ, dẫu bực đến
chết cũng phải nén, thì con dại cái mang, biết làm thế nào mà chả bực đến
chết cũng phải nén. Chỉ có Điền chưa hiểu chuyện gì hoặc có chăng mới lờ
mờ cảm thấy hình như cô em gái với cậu con trưởng dòng họ Phạm Công
bên Phương Trì đang có gì trắc trở. Chứ không còn là chuyện ông cụ chưa
ưng, vì không muốn làm thông gia với cánh anh em nhà ấy, như hôm Điền
đi Bắc Cạn về, một tối bố con chuyện trò thân tình cởi mở, nhớ lời Bính
nhờ, Điền đã ướm hỏi bố. Nhưng ông cụ gạt đi ngay, thông gia với bà Bao,
cũng tức thông gia với ông Thuật, ông Lận, hạng người ấy không đáng để
thù tiếp. Điền như không muốn kéo dài cái không khí nặng nề thêm nữa,
nhìn mẹ giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.