BÃO LẠC MÙA - Trang 100

Và hấp dẫn. Người đàn bà gắng xóa thật nhanh ý nghĩ này, quay lại băn
khoăn cũ.

Tại sao anh bạn thân mến này lại gọi mình là chị xưng em một cách

giản dị và chân thành thế nhỉ. Nói chung ở tuổi này người ta dễ dừng ở một
cách xưng hô trung tính hơn. Chị - tôi. Anh - tôi. Đấy là những mẫu đứng
đắn. Còn những người thích sưu tầm lại tuổi trẻ thì dĩ nhiên là khác. Anh
em em anh, dĩ nhiên. Bản thân người đàn bà nhớ cũng chưa từng xưng chị
với người đàn ông. Mặc dù biết mình nhiều hơn vài tuổi. Bốn? Hay ba?

- Nơi chị sống thế nào nhỉ? Nói chung em không hình dung nổi.

Người đàn bà thôi kiếm tìm gì ở ngoài đường, quay lại, nhìn vào mắt

người đàn ông. Không, không phải là một câu đưa đẩy. Có một mối quan
tâm thật trong đó. Vẫn có một người đàn ông xa lạ muốn biết về mình ư?

- Hình như... ngôi nhà này mình từng đến. Dĩ nhiên ngày xưa chưa có

quán cà phê này. Phải... đúng rồi... Nếu đập bỏ những cái chỗ cơi nới và dỡ
cái mái che này đi. Ngày xưa ngôi nhà này và nói chung phố này đẹp lắm,
đúng không? Mùa thu, hương hoa sữa thoảng từ Nguyễn Du về. Hàng cây,
vỉa hè,

biệt thự.

Ngôi nhà này cũng vậy. Sân sau rộng. Phía trước là hàng rào sắt, chính

cái chỗ mình đang ngồi đây này. Nếu mình không nhầm thì chủ nhà là Việt
kiều. Chắc là Việt kiều yêu nước rồi. Ông ấy là bác sĩ nổi tiếng lắm. Bà ấy
với mấy chị em gái hay con gái cũng chả biết thường nhận đặt bánh gatô...

Ô! Cái thời xa lắc. Cái thời thiếu đói toàn phần. Người đàn bà, lúc đó

còn là một cô gái nhỏ, đã từng đứng nơi này, nâng niu cái bánh gatô đặt vào
làn, ngồi ghé lên xe đạp cho cậu bạn (sau này là người yêu, nhưng không
bao giờ là chồng) đèo về, những sinh nhật bạn bè. Chiếc bánh tròn, màu bơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.