BÃO LẠC MÙA - Trang 103

Ngoài kia, dưới nắng, anh hàng rong đang nâng niu sắp xếp mấy nải

chuối trên tấm nilông. Y như ngày xưa. Một món hàng cồng kềnh, khó bảo
quản và giá rẻ. Không biết một ngày đường xa nắng bụi anh ấy có kiếm
được bằng tiền một tách cà phê cậu bạn vừa mời mình không? Mình tự hỏi
hai người đàn ông, bạn mình, thành đạt, giàu, và anh chàng kia, cam chịu,
nhẫn nại trong cái nghèo, ai sướng? Đúng hơn là có người nào thật hạnh
phúc?

Người đàn ông đột ngột ngả mình. Lưng ghế nhựa oằn xuống dưới sức

nặng của bờ vai vạm vỡ. Người đàn bà gắng rời mắt khỏi người đối diện,
gắng gạt đi một tưởng tượng. Một chiếc xe gầm lên, vọt từ vỉa hè số nhà
bên xuống lòng đường, át đi những âm thanh khác.

-... vô cùng. Cái nước mình nó thế. Ông... cái câu đến là hay. Giản dị

mà bao quát tất cả, lý giải được tất cả....hăm hở, háo hức sống. Có phần
nông nổi nữa. Cứ như thể chưa từng có một quá khứ thực ra rất gần, như
thể không cần phải có quá khứ. Em tự hỏi... liệu cái đỉnh mình đang hì hục
trèo lên có phải người ta đã chễm chệ mãi rồi không? Là em nói chuyện
chữ nghĩa.

Chữ nghĩa, đấy hình như là lý do đầu tiên để họ ngồi với nhau nơi này.

Người đàn bà nhìn ra đường. Hàng cây thâm nghiêm ngày nào giờ tủn hoẳn
bên những ngôi nhà tầng cao mặt tiền hẹp. Hoa phượng ơ hờ rụng. Trong
vòm phượng tội nghiệp kia liệu còn có chú ve nào? Hàng rào sắt này có
phải vẫn là hàng rào xưa của đúng ngôi nhà xưa? Tại sao mình ngồi đây và
tại sao mình còn muốn ngồi đây như thế này mãi? Vệt nắng góc phố đằng
kia thu hẹp rất nhanh. Sắp tối rồi. Đêm xuống thì sao nhỉ?

- Người Hà Nội... Bụi quá thể là bụi. Người ta bịt kín mít thế kia là

phải. Nếu mình về lâu lâu chắc mình cũng phải thế thôi. Nhưng mà tiếc.
Đàn bà con gái trông ai cũng như là cô gái mở đường. Nhan sắc Hà Nội
bây giờ là thế ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.