BÃO LẠC MÙA - Trang 119

Hơ-rê nhìn xuống, có những họng súng đang chĩa vào ngực chủ nó.

Rất nhiều người...

***

- Kan Mây... về! Kan Mây... về!

Hơ-rê vỗ cánh ba lần và kêu lên, nó vút theo một đường gần thẳng góc

với mặt đất. Đó là tiếng kêu đầu tiên sau khi từ giã chủ nó. Hơ-rê không
ngờ kể từ đấy nó mãi mãi vắng bóng Kon Long. Trước khi chia tay, Kon
Long hôn khắp mình Hơ-rê, vừa hôn vừa khóc. Rồi Hơ-rê bị nhốt vào một
túi vải bịt kín. Khoảng nửa ngày, cái túi vải được mở, Hơ-rê nhảy ra ngó
quanh: chủ nó đã biến đi đâu mất. Bốn xung quanh là điệp trùng những
cánh rừng lạ. Hơ-rê kiên nhẫn chờ Kon Long quay lại. Chờ mãi. Khi các tia
nắng chuyển động rất nhanh gần như trượt dài trên các lá cây thì Hơ-rê cầm
chắc Kon Long đã vĩnh biệt nó bằng những cái hôn và những giọt nước mắt
kia. Hơ-rê phải đi gọi Kan Mây trở về làng. Kon Long đang đợi, đó là
nhiệm vụ suốt đời của nó.

Hơ-rê bay và gọi. Bay và gọi, Hơ-rê không còn nhớ nó đã bay bao lâu

thời gian đã chìm nghỉm trong các "ô nhớ" của nó. Hơ-rê chỉ còn nhớ, khi
nó đập cánh bay vút lên vào lúc nó tin rằng Kon Long không bao giờ quay
lại nữa thì nó hãy còn dồi dào sức lực và hy vọng sẽ có ngày gặp Kan Mây
hãy còn đầy ắp trong ngực nó. Bây giờ thì không còn gì nữa, gần như Hơ-rê
đã đánh rơi tất cả. Thời gian và sức lực, ngôi nhà và những cánh rừng quen
thuộc, Kan Mây và Kon Long... Hơ-rê chẳng còn gì nữa đâu, ngoài tiếng
kêu tuyệt vọng mà nó đã tự nguyện mang theo suốt đời...

Kan Mây ở đâu? Tại sao Kan Mây lại bỏ làng mà đỉ Trong ký ức xa

vời của Hơ-rê về nàng, ở khoảng đầu, Kan Mây từ đáy suối mọc lên, sà vào
ngực chủ nó, rạng rỡ như một thiên thần; ở khoảng cuối, Kan Mây là một
vũng máu nhỏ và một sợi tóc dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.