BÃO LẠC MÙA - Trang 121

vật xuống bên bờ suối, lịm đi... Từ đó, người làng không còn thấy nàng
nữa. Kon Long trở về, cầm dao rượt đuổi những người đã đuổi Kan Mây ra
đi.

- Kan Mây là vợ tôi! Ai đuổi? Người nào đuổi? Nói! Nói!

Tất cả những cặp mắt của người làng đều nhìn Kon Long, buồn rười

rượi.

Có ai đuổi đâu, luật lệ của làng đấy thôi...

- Kan Mây về! Kan Mây ơi...

Đó không phải là tiếng gọi của Hơ-rê. Đó là tiếng thét đau buồn của

chủ nó. Hơ-rê nhớ mãi cái buổi sáng bên bờ suối chủ nó cầm sợi tóc vật vã,
kêu lên những tiếng kêu khủng khiếp như thế nào...

***

Hơ-rê tin rằng rồi có một ngày nào đó, một ngày thật đẹp trời, sau

tiếng gọi khẩn thiết của nó, Kan Mây sẽ từ một dòng suối nào đó mọc lên.
Nàng ngửa mặt tươi cười, xòe hai bàn tay như hai chiếc lá hồng ra đón nó.
Hơ-rê nhẹ nhàng sà xuống đậu lên những ngón tay xinh xắn của nàng.
Nàng sẽ hôn nó, vừa hôn vừa khóc như Kon Long... Nó sẽ kể cho nàng
nghe từ ngày xa nàng, Kon Long đã sống khổ sở như thế nào. Nó đã cùng
Kon Long đi tìm nàng hết cánh rừng này sang cánh rừng khác mà nàng vẫn
biệt vô âm tín. Cuối cùng, khi đã tuyệt vọng, Kon Long bỗng nhớ đến chút
tài nhỏ mọn của Hơ-rê và nhờ nó đi tìm nàng. Nó đã nhận lãnh nhiệm vụ đó
không một chút do dự và đập cánh bay đi. Mùa đông lại mùa đông. Đói và
rét. Những cơn lũ lớn. Những trận bão khủng khiếp. Đói, đói, đói, đói,
đói... nàng có biết không? Nó nói với nàng là nó sắp chết rồi, nó già rồi, nó
đã hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả sức lực của nó đã rụng dần cùng với những
tiếng kêu vô vọng ở khắp nơi trong các cánh rừng, dưới tầng tầng lá mục.
Nó sắp chết rồi, hình như thế, Hơ-rê sắp chết rồi, Kan Mây có biết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.