BÃO LẠC MÙA - Trang 147

Hắn vui mừng quá phát điên quay lại tính chia vui với một ai. Vào

thời khắc đó mấy đứa kia đều chộn rộn chuẩn bị lên bờ, chỉ còn lão Tạo,
hắn ôm đại lão già bộ mặt đỏ lòm như gà chọi, sần sùi, râu riu lởm chởm,
hôi nồng mùi rượu trắng và mùi khét thuốc rê. Hắn ôm siết, lão già cũng
đang vui cười ha hả, mắng:

- Đồ quỉ! Thấy đất thấy núi mà phát điên làm như thấy con vợ. Trong

nhiều tháng qua, hôm nào có mưa mới được giặt bằng nước ngọt, còn
không thì lâu lâu giặt với nước biển, cho bao nhiêu xà bông cũng không có
bọt, phơi hai ba ngày không khô, khô rồi cứng như mo, mặt rất xót. Hắn thò
tay xuống đáy mò tìm. Mấy ngón tay chạm phải xấp giấy bạc. Hắn rất yên
tâm, xa nhà chịu rét mướt sóng gió cũng chỉ vì mấy tờ giấy này. Dưới đáy
còn có túi ni lông đựng chất Long diên hương. Nửa giờ sau tất cả lên bờ.
Tám người ngồi trên chiếc ghe lớn neo ở vùng nước sâu hối hả xuống hai
cái thúng chèo vào. Lần đầu tiên sau nhiều tháng chân họ chạm đất, sung
sướng lạ lẫm làm sao! Không hẹn mà tất cả đều chạy trên cát. Cả tám con
người sau nhiều ngày ở ngoài khơi, râu tóc mọc dài, áo quần xơ xác giống
bọn tù khổ sai, lên đến đường cái rồi, mọi người vẫn chạy. Người chung
quanh hoảng hồn tưởng xảy ra chuyện gì.

Con Đào đang lui hui nấu cơm trong bếp. Chiều này hết củi, nó thổi

mấy cộng dừa chẻ ra phơi chưa khô, khói tỏa mù mịt. Nó thấy bóng người
chập chờn trong khói, vùng dậy hét lên:

- Linh thiệt! Hồi hôm nằm mơ thấy anh về!

Tỉnh hỏi:

- Thiệt hả?

Đào:

- Thiệt, nói dại, trong mơ thấy anh ướt mèm, da thịt trắng bệt như

người chết trôi. Hỏi thì nói bão đắm thuyền được ông Nam Hải đưa về. Hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.