BÃO LẠC MÙA - Trang 193

ray sắt chạy dọc. Hai bên thành tàu chỉ còn lại những người đưa tiễn, mặt
hướng về các cửa sổ, và loáng thoáng đó đây những lời dặn dò chúc tụng
cuối cùng. Bà gặp ông Cảnh cũng vừa từ trong toa bước xuống bậc tam
cấp, mặt ửng đỏ và mi mắt còn ngấn lệ chia phôi. Tự dưng, nước mắt bà
cũng trào ra, chảy ào xuống gò má đầy nếp nhăn của lớp da mồi khô đét vì
tuổi tác và vì những tháng năm tù đầy cay cực. Bà ngăn ông lại ở bậc cửa
và giúi vào tay ông tấm vé tàu.

- Ông đừng quay lại nữa...

-??

- Nó còn trẻ người non dạ rứa, ông nỡ để nó đi một mình răng đành?

Không hiểu nhờ một sức mạnh nào; một cái gì mới mẻ, bao dung và

độ lượng đã giúp bà đứng vững và nói được những lời rắn rỏi đó, khiến ông
Cảnh cầm tấm vé lật đật quay vào toa tàu, như thể vừa nhận được một
mệnh lệnh không thể thối lui...

Và con tàu chợt giật mình, như thể vừa chứng kiến quá say sưa cuộc

đưa tiễn dùng dằng của ba người suýt làm nó trễ giờ, liền hú lên một hồi
còi giữa trời hôm sâu thẳm...

Có phải tất cả mọi cái xảy ra trong mơ không? Bà không biết nữa. Chỉ

biết rằng, khi cái chấm đen cuối cùng của con tàu nhòa hẳn vào không gian
hun hút xa lắc, bà mới quay người lại, chợt nhận ra sân ga vắng lặng, và
mình bà đứng trơ giữa những con đường đá với những hàng tà vẹt bê-tông
rải ngang, những đường ray sắt chạy dọc vô tận. Bà bỗng bật lên tiếng nấc
tủi thân, vì tuồng như con tàu đã bỏ rơi bà; trơ trọi và cô độc giữa đời...

Bà cắm cổ bước như chạy ra khỏi sân ga, lủi thủi một mình và cũng

hoàn toàn vô thức. Cho đến khi bàn chân bắt gặp loi bờ sông quen thuộc,
nơi chồng bà sớm và chiều hai lần gắng gỏi bơi đủ một vòng, bà cố lấy lại
vẻ bình thường để vào nhà; bởi bà biết trong nhà còn có cái Gianh. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.