BÃO LẠC MÙA - Trang 20

có bao nhiêu cây bằng lăng?". Anh dừng lại cho chị nghĩ, tranh thủ lắp xích
xe tuột liên tục vì ngâm nước mưa. "Khoảng 40 cây". Chị ngập ngừng.
"Cho em nói lại". Họ đi bộ cạnh nhau. Người chỗ khô chỗ ướt. Trăng cao
vời vợi, sáng như ngà. Sau những trận mưa to, trời thường xanh hơn và
mây bay vùn vụt. "Chắc chắn... hai bên hè, tất cả 108 cây". Anh cúi xuống
bên chị. "108 cây?". Chị nhướng mắt, hỏi lại. "Em thấy không?" - Anh giơ
tay chỉ: "Phạm nhân đưa về nhốt ở Hỏa Lò. Chuyển sang tòa xử. Rồi đưa đi
cải tạo hoặc... ". Anh để tay lên thái dương "... Bòm". Anh cười phá lên, thả
tay cho chiếc xe đổ và lăn uỵch xuống đất, giả chết. Chị cúi xuống dựng xe
lên, mắng: "Phỉ thui mồm anh. Đừng đùa thế em sợ". Anh cười: "Anh cao
số lắm, giời đánh không chết. Từ đầu kia đến đây và từ đây về cuối phố là
108 anh hùng Lương Sơn Bạc đứng bảo vệ công lý". Chị nhìn theo tay anh,
mặt đần ra. "Bọn anh đặt tên cho phố này là Công Lý".

Họ đến gần nhà anh. Ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp nằm sâu trong

vườn. Im lìm, le lói ánh điện vàng. Thỉnh thoảng cây roi rung lên và nước
mưa đọng lại rơi lộp bộp "Mẹ vẫn còn thức". "Bác đợi anh về". Anh gật. Cả
hai dừng lại trên vỉa hè, cùng nhìn qua hàng rào sắt. "Làm thế nào bây
giờ?". Chị lo lắng. Anh nhìn chị rồi lắc đầu: "Chắc mẹ ngồi tụng kinh.
Không sao đâu". Rồi chủ động, anh dắt xe đi tiếp. "Lúc nãy anh ném vỡ
chiếc lọ hoa". Chị quay sang mở to mắt ra nhìn. "Và... tan chiếc cassette".
Phố khuya, không một bóng người. Sau cơn mưa tất cả sạch bong như vừa
tắm kỹ. Trăng sáng xanh, lạnh lẽo cô đơn. Hoa bằng lăng tím quá. "Rồi...
chửi bố". Chị thở dài. "Ông ấy xông vào đập anh. Anh đỡ rồi... đấm ông ấy
một phát". Chị cúi gằm mắt, cắm cúi đi. Anh chợt thở dài, nói: "Ngày bé,
mỗi lần anh đi chợ với mẹ, mẹ dạy toán bằng cách đếm cây. Lúc đi đếm
dãy bên này. Lúc về đếm dãy bên kia. Một trăm linh tám cây tất cả. Giờ vẫn
còn nguyên". Chị chợt thấy sợ, người so lại, nép vào anh. Thỉnh thoảng
ngoái lại phía sau như thể bố anh đang đuổi đánh hai đứa. Bên cạnh họ,
Hỏa Lò đen sì, thâm nghiêm, lạnh như một thỏi nam châm khổng lồ. Chị
thì thào: "Cứ mỗi lần qua đây, em sợ". Anh cười: "Cái bọn bị nhốt vào đây
thì có gì phải sợ. Đáng sợ là những đứa đang lẫn lộn ngoài đường ấy!". Chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.