BÃO LẠC MÙA - Trang 247

hỏng phần lớn, rượu cũng đã hết. Việc bổ sung tôi giao cho Ba Nghệch.
Chính việc này đã dẫn hắn đến với Chắt.

Chắt là một người đàn bà ba mươi mốt tuổi với những nét đặc trưng

của dân miền biển: da đen, môi dày, đôi vai rộng, quen gánh vác những
công việc nặng nhọc. Vì Chắt cao lớn và có dáng đi lừng lững như đàn ông
nên dân đảo gọi cô là "Chắt Đực" để phân biệt với cô Chắt khác là Chắt
Còi. Nhà Chắt Đực ở cuối xóm. Cô sống bằng nghề nấu rượu, hoạn lợn và
muối cá thuê. Nghề muối cá đàn bà trên đảo ai cũng làm, còn hai nghề kia
với ngôi nhà là những thứ cô thừa hưởng của người cha đã chết vì đắm
thuyền tám năm về trước, khi cô mới hai ba tuổi. Mẹ "Chắt Đực" chết từ
khi cô còn ẵm ngửa.

Hôm ấy Chắt cùng đám đàn bà con gái đi xem tàu về, đang định rủ

nhau đến nhà cụ Chòm xem các ông bà già chơi tam cúc. Ba Nghệch vừa
dưới xuồng lên, vai khoác chiếc bao tải, tay xách thùng rượu bằng gỗ có
quai đồng, bước huỳnh huỵnh theo sườn đảo thoai thoải dốc. Chắt bảo:

- Anh gì có mua cá mều không nờ?

Ba Nghệch ngẩn người. Chắt bảo:

- Đây này! - nói rồi vỗ bộp vào con "cá mều" của cô bạn đứng bên

cạnh và cười ré lên.

Ba Nghệch đỏ bừng mặt nhưng thinh thích. Lần đầu tiên trong đời Ba

Nghệch đỏ mặt. Lối đùa tục tĩu và chân thật của Chắt khơi dậy trong lòng
hắn bản năng giống đực. Đã bao giờ hắn được đàn bà chòng ghẹo như vậy
đâu: Người ta chỉ khiếp sợ hoặc kinh tởm hắn. Hai cách xử sự này kích
thích tính man rợ ở cả con thú lẫn con người.

Ba Nghệch lí nhí:

- Tôi mua rượu, mới lại gà, mới lại rau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.