BÃO LẠC MÙA - Trang 255

Hương bàng hoàng. Không lẽ đi cùng một đoạn đường dài đến như

vậy bên cạnh nhau, lại đầy vẻ thân mật nữa chỉ để hỏi đường? Trái tim côi
cút của cô suýt tan ra vì thất vọng. Vậy mà nó đã vội mơ tưởng... Thật tội
nghiệp cho nó biết bao! Mà hình như anh ta là người Lào! Ðã là người Hà
Nội, lại ngần ấy tuổi, ai không biết đến phố Trương Ðịnh! Cô cố mỉm cười
nhìn sang, dù sao thì anh ta cũng là người nước ngoài, phải lịch sự.

- Anh cứ đến đầu hồ kia rồi rẽ trái - Hương thành thật chỉ dẫn - Ðến

một dãy phố song song với phố này, anh đi tiếp lên phía trước. Ðến cuối
phố lại rẽ trái, gặp một phố nữa thì rẽ phải. Ði thẳng sẽ tới phố Trương
Ðịnh.

- Chao ôi! Cứ như đang đọc truyện " Ðôi mắt " của Nam Cao vậy! -

Người đàn ông thốt lên vẻ ngao ngán, buồn phiền.

Hương suýt phì cười trước lời nhận xét của anh ta. Có vẻ như anh ta

khá rành về văn học Việt Nam.

- Tôi cũng đi về hướng đó - Cô buột miệng và ngay lập tức lấy làm hối

tiếc. Nhà cô ở trong ngõ Mai Hương thật, song cô không muốn đi với một
người nước ngoài, dù rằng anh ta cũng giống người mình.

- Chị sẽ không phiền nếu tôi đi theo một đoạn cho dễ tìm địa chỉ chứ?

- Cũng chẳng sao đâu! - Hương cố nén sự chán nản.

- Kìa! Có chắc là em không nhận ra người quen cũ?- Người đàn ông

nói vẻ trách móc.

- Người quen?- Hương ngỡ ngàng. Chẳng lẽ anh ta là người Việt! -

Làm gì có!

- Ðúng thế đấy! Em cứ nghĩ kỹ xem!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.