BÃO LẠC MÙA - Trang 257

cũng coi trọng phụ nữ. Cô cảm thấy yên tâm vô cùng khi đi bên anh. Câu
chuyện của họ trở nên cởi mở, chân thành. Nó ngược về thời thơ ấu của
mỗi người rồi lại lùi về thuở sinh viên. Minh học đại học Thủy lợi ở Nga,
về nước đi bộ đội. Hết nghĩa vụ, anh được vào làm việc ở Học viện Thủy
Lợi. Còn cô: "Em tên Hương - Thu Hương, từng là nữ sinh Trung cấp Văn
thư Lưu trữ. Hiện em là nhân viên đánh máy một tờ báo nhỏ của ngành".
Rôm rả, vui vẻ, họ mỗi lúc một thân mật hơn.

Quãng đường trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc cô đã phải phanh

xe đột ngột trước ngõ Mai Hương.

- Sao thế?- Minh chống chân xuống đất, lo lắng hỏi. Sự chăm sóc đó

trong giọng nói của anh làm trái tim cô thẫm đẫm nỗi ngọt ngào. Từ trước
tới nay, ngoài bố mẹ cô chẳng có ai quan tâm, lo lắng ra lời với cô đến thế.
Ngay cả các anh chị cô cũng vậy. Mặc dù vô cùng yêu thương nhau, nhưng
hễ nói chuyện với nhau là y như rằng cộc lốc, cục cằn. Dường như họ sẽ bị
yếu đuối đi, trái tim sẽ bị móc ra, phơi bày trước bàn dân thiên hạ, mất hết
lớp vỏ bảo vệ, dễ bị tổn thương, nếu như họ dịu dàng với nhau. Nói với
nhau những lời yêu thương da diết ư? Nó gắn với tội lỗi. Nó gần như loạn
luân vậy.

- Rất tiếc là em đã phải về! - Cô khẽ cười với vẻ buồn rầu - Nhà em ở

trong đó.

- Chẳng lẽ chúng ta chia tay nhau như thế này sao?- Anh hốt hoảng.

- Biết làm thế nào được - Cô thở dài - Có lẽ mười một rưỡi rồi.

- Anh biết ngay mà. Ngay từ đầu anh đã nói với em rằng anh linh cảm

thấy một điều gì đó thật kỳ lạ. Bây giờ anh mới biết đó là gì! - Anh than
thở.

- Nó là gì?- Cô tò mò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.