BÃO LẠC MÙA - Trang 259

- Có! - Hương nhắm mắt run rẩy đáp. Mặc dù cô chẳng biết anh đi

đâu. Có lẽ anh đi ra nước ngoài. Anh vừa nói "...Anh từng đi nhiều
nước...". Nếu cô hỏi: "Anh đi đâu?" Anh sẽ cho rằng cô cũng tò mò như
bao cô gái khác: Mà cô lại chẳng muốn giống bất kỳ một cô gái nào. Bởi
anh vừa nói cô khiến anh dừng lại vì cô thật đặc biệt. Cô phải thể hiện cho
anh biết rằng: cô sinh ra trên đời này chính là để cho anh - Em sẽ... chờ!

Họ đứng ngay chỗ quãng ngoặt. Anh dựa chiếc xe của mình vào tường

rồi đỡ lấy chiếc xe Sài Gòn của cô xếp bên. Hai chiếc xe xếp nép bên nhau
như một cặp tình nhân âu yếm. Cô lại nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Khi mở
mắt cô đã thấy mình trong vòng tay anh. Và một đôi môi nóng bỏng cúi
xuống. Cô rùng mình bủn rủn chân tay. Ðôi môi đàn ông đầu tiên trong đời
một cô gái hai mươi chín tuổi... Mọi chuyện diễn ra như trong một cuốn
tiểu thuyết vậy. Anh đã cho cô biết thế nào là hôn theo kiểu Pháp... Lúc
chia tay không thể trì hoãn thêm được nữa, có lẽ đã mười hai rưỡi, hoặc
một giờ sáng. Cô nắm chặt tay anh như bám một chiếc phao trong cơn bão
biển.

- Ðừng đi chơi buổi tối nhé bé! - Anh thì thầm - Anh sợ người ta sẽ ăn

cắp mất bé của anh khi anh đang ở xa!

- Sẽ không ai có thể ăn cắp được em. Trừ một người - Cô khe khẽ trả

lời, giọng ngập dần trong nước mắt - Người đó là anh!

- Cám ơn em! Nhưng anh sẽ không ăn cắp. Anh sẽ đến đón bé đoàng

hoàng, có xe hoa, có pháo nổ thật long trọng.

- Em sẽ chờ ngày đó! - Hương lặng đi rồi thì thào - Em sẽ hạnh phúc

biết bao... Ðừng phá vỡ niềm tin của em, nghe anh!

- Ðừng coi thường anh như thế! - Anh cau mày, vờ giận.

- Hãy luôn cầu mong sự bình an cho anh nhé bé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.