BÃO LẠC MÙA - Trang 31

BÃO LẠC MÙA

Nhiều Tác Giả

www.dtv-ebook.com

Trắng Huyết - Nguyễn Thị Minh Ngọc

Biển ngợp ngụa trong màu đỏ của trăng. Tôi ngợp ngụa trong cái thứ

nước mặn tanh đó. Đêm lặng gió, sóng nhỏ, những cù lao đen đũi ngoài kia
khiêu khích. “Lúc nào buồn em sẽ bơi ra đó bứt một nhúm rong mơ rồi
quàng lên cổ bơi về”. Tôi thường nói câu đó với Huyên nhưng chưa bao giờ
tôi thực hiện cả. Bởi mọi sự với tôi chưa có gì trầm trọng để gọi là buồn. Sự
lỳ lợm đã như một món quà Huyên tặng riêng tôi trong những ngày sinh
nhật vào mùa trăng huyết tháng tám. Huyên có cái lối trui luyện em gái như
tập tục của một giống dân da đỏ ở vùng hàn đới, nhúng đứa trẻ sơ sinh vào
nước suối, và lớn lên một chút, xô nó xuống dòng sông cá sấu, nếu nó chịu
được lạnh và cá sấu không ăn được thì coi như trời đã nhận. Tôi sẽ không
cãi nếu có ai bảo Huyên không biết thương em. Cãi làm gì. Nói ra chẳng ai
hiểu đâu. Mà cũng chẳng cần ai hiểu.

Huyên hơn tôi gần mười tuổi nên khi chơi với Huyên, tôi có cái dáng

lúc thúc của một con gà con. Đúng hơn là con gà què. Một chuyến lên núi
Tà Cú nhân dịp Trung Thu, cái bánh xe đạp sau quấn nghiến bàn chân tôi,
Huyên cõng tôi vào bỏ trong bụng ông Phật nằm, dài 49 thước, để đi kiếm
thuốc. Trăng đêm đó cũng là trăng huyết. Hơi trăng hắt sáng qua khe mắt
Phật rọi trên gót chân bầm tím của tôi lạnh như ai rắc băng trong tủy. Sau
này tôi đi hơi cà nhót. Sao chẳng lúc nào tôi tỏ ý - dù ý thầm - oán giận
Huyên. Nhà chúng tôi ở gần một cái đầm nước mặn, dưới chân một đồi cát,
kề một nghĩa trang. Bên kia đầm là một vườn rau xanh ngắt ẩn dưới bóng
cau rợp lá loáng thoáng thấy được bóng người. Một chỗ nửa chợ nửa quê.
Bọc ngoài đồi cát đầy dứa dại táo gai là biển, nơi cung cấp những trò chơi
không chán. Ngay trong nhà chúng tôi cũng đã có nhiều thứ để giải trí rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.