BÃO LẠC MÙA - Trang 29

điều giúp anh. Chỉ tiếc... mọi chuyện bất ngờ quá. Anh không kịp đưa cho
em cái gì". Chị lắc đầu, môi cắn chặt. Chị biết, khi chia tay anh, ra khỏi
cánh cổng trại giam kia, chị sẽ khóc. Chị đâu cần tiền bạc của anh. Dù
trước khi giết người, anh rất giàu. Chị cần anh là anh, là những điều tốt đẹp
như một khoảng trời nhỏ. Một bức tường có mái che đằng sau lưng. Mỗi
lần đuối sức hay thất bại trên đường đời, chị có chỗ lùi lại, tựa lưng và thở.
Rồi đi tiếp.

Có những tiếng cười vỡ ra trong phố vắng của bọn trẻ đi qua.

Chị dắt xe đi dọc phố một trăm linh tám cây bằng lăng. Một mình.

Nhìn đâu cũng thấy chiếc xe xanh sẫm kín như một chiếc hòm - Hỏa Lò thu
nhỏ với những chấn song sắt bé lừ lừ chạy trên đường. Đằng trước, đằng
sau có xe cảnh sát hộ tống. Mỗi lần có đoàn xe đó đi qua, ai cũng ngoái lại
nhìn. Đã nhiều lần chị nhìn theo những chiếc xe đó, cảm thấy cuộc sống
sạch đi một hạt bụi. Con đường bớt đi một viên sỏi dễ làm người ta ngã.

Chị chỉ thấy dòng sông. Một dòng sông sóng sánh ánh trăng giữa cái

chung cư mốc thếch, già nua. Có chiếc xe thuyền trôi làm vỡ ánh trăng.

Vô thức. Chị đã đi hết phố. Hết một trăm linh tám cây bằng lăng tím

đậm, tím nhạt rập rình trong gió.

Nhiều lúc nhãng đi. Cứ tưởng lại như ngày xưa. Thỉnh thoảng chị tan

học sớm, đến nhà chờ anh về. Ngó vào thấy mẹ anh lụi cụi. Chị dựng xe
ngoài cổng. Đi dạo dọc phố một mình và đến những gốc cây đã thuộc vẫn
thích đếm.

Đừng dồn ai đến bước đường cùng. Đừng gây lòng hận thù và đừng

làm ai căm thù mình quá. Lúc bố anh đánh mẹ anh, bố anh chắc không nghĩ
nó sẽ thành tiềm thức để anh trở thành kẻ giết người?

Đi đâu bây giờ nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.