BÃO LẠC MÙA - Trang 27

xích, mình là một mắt xích. Cỗ máy đang chạy, không thể tuột một mắt
xích nào". "Chả cấm được ai nếu mình không muốn. Cùng lắm mất một tí"
- Chị tiếp: "Như kiểu bọn em nghỉ mất sức ấy". Anh lắc đầu, đập tay lên vai
chị như vỗ vai một cô bé: "Không đơn giản như em nghĩ đâu. Guồng máy
của anh khắc nghiệt lắm". "Bao giờ anh lấy vợ?". Anh cúi đầu im lặng. Rồi
nói: "Anh đi với đứa nào quá lắm được sáu tháng. Luôn là tỷ lệ nghịch giữa
độ dài của chân và độ ngắn của óc. Chỉ giỏi moi tiền. Khốn nạn. Mình đẻ
được ra nó, nó lại nghĩ mình ngu". Anh lắc đầu, chán không giấu được:
"Anh không lấy vợ đâu. Sau này già, chết, con trai đến bưng ảnh chống gậy
cho bác" - Anh nói và ôm chặt thằng Bống vào lòng. Chân thành. Đơn
giản: "Ăn no chóng lớn. Sau này mẹ đẻ em bé. Về ở với bác học hành tử tế,
thằng Bống của bác". Rồi hai bác cháu tròn mồm đọc: "Bống bống bang
bang. Mày ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà
người". Thằng Bống ngượng nghịu đọc theo anh. Mặt anh giãn ra. Hôn hít
dúi dụi vào gáy. Rưng rưng.

Loáng cái, anh đã biến mất, nhanh như lúc đến. Nếu không có túi quà

cho thằng Bống và mùi thơm của anh thì chị không tin là anh vừa ở đó.

Những ngọn đèn đã bật. Chẳng soi sáng được những con đường nhưng

lại rất cần. Chị tin là lúc ấy, ngồi trong chiếc xe ấy, đi qua con đường này,
anh sẽ ngoảnh nhìn ra. Cũng như chị lúc này, ý nghĩ và bàn chân cứ hút chị
về con đường có một trăm linh tám cây bằng lăng tím. Có ngôi nhà của
anh.

Sau cơn mưa, đến hạt bụi cũng không còn. Tất cả như vừa tắm gội.

Những tán hoa mong manh, chỗ đậm chỗ nhạt như màu tranh sơn dầu của
một bức tranh phong cảnh khổng lồ.

Anh căm thù người đàn ông nào đánh đàn bà. Đây là lần thứ hai anh

phạm tội cố ý gây thương tích. Và nạn nhân thì chết bởi cơn điên của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.