BÃO LẠC MÙA - Trang 28

Chị hỏi anh - lần thăm duy nhất, khi biết tin anh bị bắt: "Sao anh lại

làm thế?". Anh gầy, da xanh trong suốt. Tóc dài lên và quần áo làm anh nhỏ
lại rất nhiều. Cúi cúi không nhìn chị - giống tất cả những lần chị cúi không
nhìn anh trước đây. "Anh chứng kiến cảnh nó đánh vợ. Vợ nó lại đang có
bầu. Bao lần nó lừa đểu bọn anh, anh cho qua. Nhưng cứ đánh vợ là không
được. Mỗi lần nhìn thấy thằng nào đánh vợ, anh lại nhớ ông ấy... và mẹ
anh". Chị thở dài. Phải rồi, đến bố đẻ anh đánh mẹ, anh còn không chịu nữa
là thằng đàn em lừa lọc: "Thì anh bảo nó. Nghìn thằng như thế có chết, xã
hội cũng chẳng hết những thằng đánh vợ". Chị nhìn anh đăm đăm. Giống
ngày xưa anh hay nhìn chị.

Hôm nay chị diện hơn bình thường. Không phải cố tình mà chị dùng

những thứ anh tặng. Chiếc kính cận số 2 mới nhất. Mảnh vải hoa tím pha
đen anh cho đã may thành áo rất vừa. Và chút nước hoa... Thật mềm mại,
sâu lắng. "Em về đi. Đừng cho mẹ anh biết. Cũng may bà già kém mắt ít
đọc báo... ". Anh thì thầm. "Anh cần gì không?". Anh lắc đầu, cười: "Cần
bát canh rau muống luộc, cần thằng Bống học giỏi... Lớn khôn còn chống
gậy cho bác. Cần cho em nhiều lắm". Rồi lắc đầu: "Với mình, anh chẳng
cần gì. Em biết anh quá còn gì". Chị nhìn anh đăm đăm. Chưa bao giờ chị
nhìn anh kỹ thế: "Anh nhớ bà ngoại không?". "Anh nhớ. Bà đã cho anh câu
chuyện "Làm việc này được gì?". Anh nhắc lại, giọng đều đều, đầu gật gật.
"Sao lúc sắp giết nó, anh không tự hỏi - Thằng này chết anh được gì?". Chị
cáu giận dần lên. Anh cụp mắt xuống, thở dài: "Có phải lúc nào cũng tự hỏi
và trả lời được thế đâu. Nhất là trong cơn điên. Mà mọi điều tốt đẹp chỉ đến
khi người ta bình tĩnh". Chị cáu: "Anh thì nói hay lắm". Anh nhìn, ánh mắt
thẳng chiếu xuyên qua chị. Không cụp xuống như trước nữa. Anh hiểu chị
giận anh. "Anh" không phải là kẻ giết người... ". Chị tiếc tất cả những điều
tốt đẹp hay sự tồi tệ. Cái tốt đẹp đã hết và điều tồi tệ đang bắt đầu. Hiểu rõ
một thứ tình cảm trên tất cả mọi thứ tình cảm mà anh chị đã có với nhau.
Qua cơn sốc, chị dịu lại: "Anh có dặn gì em không?". Rồi chợt ân hận tê tái
là tại sao mình lại thốt ra câu đó. Nó chỉ dành cho những cuộc chia tay. Mà
chị không muốn thế. Anh lắc đầu, thì thầm: "Anh tin là em biết làm mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.