BÃO LẠC MÙA - Trang 30

Cổng tòa án ở giữa ngã năm. Một trăm linh tám vị anh hùng Lương

Sơn Bạc đứng canh phố Công Lý.

Vẫn uy nghiêm, đen thẫm một góc bên cạnh một tòa tháp cao vút,

sáng đèn. Giờ đây không phải là nơi giam tù nhân nữa. Hỏa Lò bây giờ chỉ
dành cho khách tham quan.

Chị tin là ngày xưa, anh và lũ trẻ ở phố chắc phải đá bóng bắt xe ở sân

tòa này suốt cả tuổi thơ. Bây giờ sẽ không bao giờ còn anh để chị hỏi điều
đó.

Lúc xe chở anh đi qua, anh nghĩ gì khi nhìn về nhà mình? Ngôi nhà

mà chỉ cần vài bước chân là đến. Và một trăm linh tám người bạn.

Ba vòng phố.

Rồi bốn vòng.

Chị có thể đi mãi thế này đến sáng.

Đi thế này để được gì?

Để thấy lại những gì đã qua và những ngày sẽ đến.

Để hỏi và tự trả lời.

Đến bây giờ chị mới hiểu là không được sai lầm. Dù là nhỏ. Không

phải lỗi lầm nào cũng có thể nói lời xin lỗi hay sửa chữa, chuộc lại. Có
những sai lầm phải xin lỗi bằng sự chết.

Chị cay đắng sau lần thứ năm đi dọc phố một trăm linh tám cây bằng

lăng để quyết định lên xe về nhà khi nhận ra những điều nhỏ nhoi nhất là
nếu có đi thế này mãi cũng chẳng có ai chờ chị. Ở cuối đường. Và những
điều mơ ước ngày xưa của anh chị sẽ không làm được một việc gì, dù nhỏ
nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.