BÃO LẠC MÙA - Trang 37

hay. Tôi nhỏ nhẹ: “Hãy gọi tôi là Hải thôi. Tôi không thích phải mang tên
thứ hoa đó”.

Ông Hạo lái xe đưa tôi về. Cô có vẻ khôn ngoan trước tuổi. Kiêu ngạo,

tự tin, lúc nào cũng ở một thế thủ vững chắc. Tự rót uống lấy mình. Cô
chưa uống một giọt rượu tôi mời. Lúc ở trên xe, gió lộng làm tôi nhớ mình
chưa cho Tần hay mình sẽ về xe ông Hạo. Ông cũng chưa cho bà ấy hay.
Thế cô nghe người ta đồn thế nào. Chúng tôi đang ở thời kỳ ly thân. Nghe
giọng nói như là ông vẫn còn yêu bà. Tôi nhắm mắt và cảm thấy có một cái
gì đó nát tan không cứu vãn nổi. Cái cảm giác của một người bị đẩy truồi từ
đỉnh xuống chân một đồi cát. Mình sao thế này. Tôi kêu ông Hạo cho tôi
xuống. Ông thắng xe và nắm tay tôi. Cô sao thế. Chẳng sao hết. Sắp đến
nhà tôi. Tôi muốn đi bộ một quãng. Ông Hạo khóa xe. Tôi muốn đi với cô.
Những lời nói như truyền lệnh này là của Huyên. Huyên mà tôi sắp mất.
Thốt nhiên tôi cảm thấy chán nản và rã rời mọi sự. Còn hay mất. Sống hay
chết. Đời sống lung linh những nỗi không tưởng. Chúng tôi im lặng đi
chậm rãi bên nhau. Như một đôi bạn già. Kỳ dị nhỉ. Sao giờ tôi lại ở đây.
Tiếng ve thống thiết trong những những bụi cỏ. Gió hất tóc tôi sang vai ông
Hạo. Jupe dài làm vướng víu những bước chân lướt thướt trên cỏ của tôi.
Rồi một lúc nào không rõ. Chúng tôi lạc lối đến nghĩa địa. Lẩn quẩn đến
ngôi mộ người con ông Hạo. Ông đứng lại một chút. Trăng hắt lênh láng
màu đỏ sậm trên mặt ông tỏ lộ một điều gì đó thê thiết khôn tả. Tôi đứng
im như tượng nhìn một bức tượng khác là ông. Rồi một lúc nào không rõ.
Chúng tôi hôn nhau. Nụ hôn nhẹ tưởng như không có. Nhưng mà lâu. Lâu
như nỗi buồn. Một pho tượng hôn một pho tượng. Lạnh biết mấy. Sau đó
cảm được một chút gì yên tâm và vơi bớt chán nản. Hôn, thay cho bắt tay,
như một dấu hiệu chào nhau để nỗi buồn vỡ ra, chảy bớt. Tôi chảy nước
mắt. Cô từ đâu đến thế này. Tôi ở đây. Thế sao tôi không biết cô. Vì tôi
không biết ông. Chúng ta không biết nhưng cây cỏ biết. Mả mồ biết. Sao
trăng biết. Và đứa con của tôi sẽ chứng giám rằng... Tôi sẽ thường ra thăm
cậu ta. Mong tình cờ gặp lại. Bây giờ nên chia tay ở đây. Lúc này người
truyền lệnh là tôi. Ông đứng đó. Tôi quay thoắt đi sau những hàng lau sậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.