BÃO LẠC MÙA - Trang 90

chút vinh hoa phú quý. Nhưng lòng tôi chỉ dấy lên sự sợ hãi mỗi lúc mỗi
lớn. Họ phát hiện tôi không phải là ông thiếu tướng thì dơ dáng quá. Sự thể
sẽ ra sao? Hẳn người ta lập tức tống tôi ra khỏi quan tài kính, lột lấy quân
phục mũ mãng, như thể xử lý với quân bịp bợm. Ôi, xấu hổ quá.

Tôi xác định trước sau cũng không cách nào thoát khỏi cảnh nhục nhã

ấy. Ước sao sớm có người phát hiện sự lầm lẫn để tôi mau chóng được yên
thân trở lại nhà xác. Nhưng có đến vài chục người qua lại bên quan tài tôi,
họ chỉ bận lo kê cho chắc, đặt hoa cho đẹp, hương đốt cho đượm, tịnh
không ai nghi ngờ chút gì. Tôi tự động viên cố gắng chờ đến phút thân
nhân ông thiếu tướng có mặt, chứ những người trong ban tổ chức chưa hẳn
đã biết ông.

Thì đây, vài chục người khăn sô mũ mấn trắng lóa kéo tới xếp hàng

một dãy bên quan tài tôi. Tôi nghe được những tiếng khóc tấm tức dè dặt.
Đích thị vợ con ông thiếu tướng. Tôi nôn nao chờ một tiếng kêu kinh ngạc
trong đám trắng lóa kia cất lên. Một phút rồi hai phút trôi qua… Nhạc cử ai
khúc. Trông xuống dưới đông nghìn nghịt lúc nào không biết. Nhạc chấm
dứt, liền tới một vị trung tướng lên đọc điếu văn bằng một giọng nghẹn
ngào rơi nước mắt.

Sao lại thế hở giời? Chẳng lẽ gương mặt tôi lồ lộ sau lần kính trong

suốt mà hai bà vợ lẫn từng ấy con cái ông thiếu tướng không ai nhận ra? Họ
mải nhìn vào nỗi đau trong lòng họ, hay mải giữ lễ với ông cả bà lớn đến
viếng, nên chưa một lần liếc mắt tới tôi? Hay tôi không phải tôi nữa?

“…Đồng chí hãy nhận ở đây tấm lòng tiếc thương vô hạn của những

người bạn vào sinh ra tử cùng nhau”. Tôi đành đặt hết hy vọng vào số chiến
hữu gắn bó của ông thiếu tướng. Thế nào cũng có một người nhìn đến tôi,
dù chỉ một người thôi. “Chúng tôi xin được ghi tạc trong trái tim mình hình
ảnh xiết bao yêu quý của đồng chí trước giờ phút vĩnh biệt…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.