BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 107

Tuy nói vậy, nhưng Hách Đằng vẫn hơi xấu hổ, tuy có làm việc,

nhưng không cần trả tiền nhà còn lo việc nấu cơm, tiền ăn đương nhiên như
Tô Dật Tu nói, không phải tiết kiệm. Nhưng trưa Tô Dật Tu rất bận, không
về nhà ăn, bữa tối thì chắc chắn là tiệc lớn ngày ngày ăn thịt, bữa trưa có
khi Hách Đằng chỉ úp mì hay ăn đồ thừa tối qua, nhưng vẫn cảm thấy mình
hơi béo rồi.

Buổi sáng bận xong rồi có thể ngủ cùng Đại Bảo, Tô Dật Tu về nhà

nói: “Cậu thoải mái hơn tôi nhiều.”

Hách Đằng rất ngại.

Tô Dật Tu thấy cậu đỏ mặt, biết cậu không chịu được chọc ghẹo, “Tôi

đùa cậu thôi mà.”

“Biết mà.”

“Vậy đỏ mặt gì?”

“Tôi thích.”

“Ngày mai tôi muốn ăn sủi cảo.”

“Nhân gì?” Hách Đằng vừa chải lông cho Đại Bảo vừa hỏi.

“Cậu cứ xem rồi làm đi, làm cái gì ngon ấy.”

“Anh kén ăn như vậy, sao tôi biết được.”

Tô Dật Tu thấy cậu dồn hết tâm trí vào Đại Bảo, trong lòng thấy hơi là

lạ, rất muốn người nằm đó là mình, rồi Hách Đằng chải lông cho anh.

“Hách Đằng.”

“Chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.