BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 138

Không ai thèm quan tâm tới anh.

Giận đó nha.

“Dậy mau!!!”

Hách Đằng giật mình dậy ngồi phắt lên, Đại Bảo gác đầu trên vai cậu,

cậu bật dậy, Đại Bảo cũng giật mình, trực tiếp phát rồ cắn phập vào vai cậu.

“A!!”

Tô Dật Tu nhảy xổ tới cũng chỉ kịp tách miệng con anh ra, may mà

trong tiềm thức Đại Bảo còn chút lý trí, vết cắn to nhưng không chảy máu,
chỉ có một hàng dấu răng, vài chỗ trầy da.

Hách Đằng tỉnh hẳn, “Má ơi! Chút xíu như vậy chắc không sao đâu,

không chảy máu thì không cần chích đúng không? Tôi không muốn bị
chích đâu.” Cậu rên rỉ nhìn Tô Dật Tu.

Trong lòng Tô Dật Tu hối hận muốn chết, đã biết gọi to như vậy nhất

định sẽ làm bọn họ giật mình, mà vẫn cứ làm, anh nhìn Đại Bảo, Đại Bảo
cắn Hách Đằng một cái rồi ngồi bất động đó nhìn Hách Đằng, cắn răng, rất
đau lòng, nhưng cắn người thì phải đánh đòn, “Xuống ngay!”

Đại Bảo bị la, nhìn ba nó một cái, rồi nhìn nhìn Hách Đằng, lẳng lặng

nhảy xuống đi mất.

“Đừng mắng nó, tại tôi làm nó giật mình.”

Tô Dật Tu giật lấy đồ của Hách Đằng ngay gần đó hung hăng mặc vào

cho cậu, Hách Đằng túm quần nói: “Tôi tự mặc được rồi.” Vừa nói xong thì
bị kéo vào toilet.

Mở vòi sen rửa vết thương cho cậu, anh Nhất Hưu nói: “Trùng hợp

thật, hai chúng ta đều bị thương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.