BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 158

người này. Nhưng, nam nữ còn cách nhau mấy sông mấy núi, nam với nam,
ha ha.

Hình ảnh kia như thủy triều ập vào đầu, kinh hoàng khi không thể nhìn

thấy và sợ hãi khi bị xâm phạm lại khiến cậu khó thở, đến chết cậu cũng
không biết người xâm phạm mình là ai, đối phương không hề lên tiếng.

May mà mình đã dồn tất cả sợ hãi thành sức mạnh, biến tất cả tuyệt

vọng thành dũng khí, cho khi mình rơi xuống lầu, người đó vẫn không
thành công, cũng may.

Đối diện Tô Dật Tu, cậu không bẩn.

“Anh đùa em thôi mà.” Tô Dật Tu đột nhiên thấy Hách Đằng mở to

mắt rơi lệ, hoảng hốt, “Làm em đau sao? Anh chỉ đùa với em thôi!” Đưa
tay lau, càng lau càng nhiều.

Đau khổ và bất lực tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tìm được đường

ra, Hách Đằng không thể đè nén được nữa, khóc lớn.

Tim Tô Dật Tu đau nhói, như bị cắt mất một mảnh, anh nhẹ nhàng ôm

lấy Hách Đằng, vỗ về lưng cậu, vẫn gầy quá.

Anh biết người này vẫn luôn có tâm sự, giấu rất kín, thậm chí đến cả

bản tính cũng giấu đi, bây giờ cậu ấy chịu khóc lớn trước mặt mình, anh chỉ
cần im lặng ở bên cậu là được, chỉ cần cậu ấy chịu khóc trước mặt anh, thì
anh sẵn lòng dỗ dành, cho dù có một ngày, cậu không cần anh nữa.

Hách Đằng ôm chặt cổ Tô Dật Tu khóc mãi nói mãi, “Bọn họ bắt nạt

em, tất cả bọn họ đều bắt nạt em.”

“Ai bắt nạt em?” Có thể chỉ là lời vô thức, chỉ hai câu ấy lặp đi lặp lại,

nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.