BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 177

“Chắc em không xui xẻo vậy đâu.”

“Từ kinh nghiệm làm thú y nhiều năm của anh, thể trạng của em rất dễ

gặp phản ứng phụ.” Tô Dật Tu bày ra vẻ học giả chuyên gia, nếu không
phải đang để chân trần ngồi phệch đó không chút hình tượng thì sẽ càng có
sức thuyết phục hơn.

Hách Đằng bất mãn nhìn xuyên qua lớp áo thun, thù hằn cơ ngực và

cơ bụng không vạm vỡ nhưng rất rắn chắc của anh, “Thể trạng của em thì
sao?”

“Nhìn là biết thuộc loại dễ xụi.”

Hách Đằng đứng bật dậy, Đại Bảo lăn ra đất, ai oán gào mấy tiếng, tổn

thương lắm mấy người có biết không? Không biết an ủi ta à? Sao mà như
vậy được!

“Em làm con anh giật mình.” Tô Dật Tu đau lòng nói.

“Đừng nói nhảm nữa, mau dắt con anh ra ngoài xả lỏng thải đặc đi.”

“Vậy còn em?”

“Tắm rửa đi ngủ.”

“Em không được tắm, chỉ lau người thôi.” Sau đó, Tô Dật Tu buột

miệng, “Tối nay anh ngủ với em.”

Hách Đằng nhìn anh chằm chằm, “Cái gì?”

“Anh sợ tối nay em sẽ sốt, tối nay em ngủ với anh đi cho yên tâm.” Tô

Dật Tu khiêu khích nhìn lại, “Hai thằng đàn ông có gì phải sợ, ngạc nhiên
thế làm gì.”

Ps: Hách Đằng: Rốt cuộc ý anh là sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.