BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 194

Khi Đại Bảo thấy động tác của Hách Đằng thì vẫn chú ý cái chai kia,

khi nó bay ra rồi, Đại Bảo cũng bay theo, trước khi cái vỏ chai rơi xuống
đất, Đại Bảo đã đớp lấy, rồi dùng tư thế khoa trương phi phàm chạy nhanh
tới trước mặt Hách Đằng, bỏ chai vào tay cậu.

Đại Bảo: Mau khen trẫm đi, trẫm ngoan quá!

“Đại Bảo, làm hay lắm!” Tô Dật Tu lập tức giơ ngón cái.

Hách Đằng vừa quay đầu lại chưa kịp nói gì thì Tô Dật Tu đã chạy.

“Chạy nhanh thật.” Hách Đằng lầu bầu.

Đại Bảo tưởng là Hách Đằng đang khen mình, vui vẻ rướn cổ muốn

liếm mặt cậu.

Hách Đằng đẩy nó ra, “Đi tìm ba mày đi.”

Đứng lên lảo đảo đi vào toilet, nhân tiện vứt cái chai vào thùng rác,

nhìn là thấy bực. Đứng không nổi thì ta đây ngồi không được sao?

Lúc Tô Dật Tu mở cửa đi vào thì thấy Hách Đằng đang vào thế

“Người suy tưởng”, “Không đứng lên nổi à?”

Thời điểm riêng tư này mà tên đó lại điềm nhiên bước vào, “Ra

ngoài!”

“Anh không có ác ý mà, em vào lâu quá nên anh lo cho em thôi.” Tô

Dật Tu đóng cửa lại, đứng bên ngoài nói: “Anh đứng trước cửa chờ em.”

Tuy cảm giác được quan tâm rất tốt, nhưng mà, mức độ quan tâm này

hình như có hơi quá?

Khi Hách Đằng đứng lên thì chân đã tê cứng, cố gắng đóng nắp bồn

cầu lại rồi giật nước, khi đến chỗ bồn rửa tay thì chân cứ như bị kim chích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.