BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 193

Hách Đằng xoa chân mày, “Thời gian anh nói đủ cho em đi vào đó

rồi.”

“Đúng, đi vào đi.”

“… Thời điểm này đừng chọc em cười có được không.”

“Yên tâm, em coi nè anh mua hiệu Mạch Động đó.” Miệng chai to rất

thích hợp cho nhu cầu của người đàn ông.

Hách Đằng nhắm mắt lại, có chết cũng không thể giải quyết bằng cách

này, khi mở mắt ra lại thì chống cánh tay xuống giường ngồi lên, “Em tự
đi.”

Tô Dật Tu thấy cậu rất cứng đầu, “Được rồi, biết em xấu hổ.”

Nghe anh nói vậy, tâm trạng hơi bình tĩnh lại, đường nhiên sắc mặt

cũng dịu xuống, hai chân còn chưa chấm đất, Tô Dật Tu đã dúi cái chai vào
tay cậu, “Em tự đi đi, anh ra ngoài chờ em, đi xong vặn nắp lại là được, anh
vứt luôn.”

“Sao anh cứ nhất định bắt em đi… đi vào đây?” Gian nan hỏi hết câu.

“Chưa nói hả, bây giờ em đang sốt hai chân chắc chắn đang nhũn ra,

nếu vào toilet rồi không đứng vững, đương nhiên, em muốn ngồi cũng
được, nhưng mà…”

“Anh phiền quá!” Hách Đằng phẫn nộ trừng anh.

Tô Dật Tu trề môi với Đại Bảo, sau đó đứng lên, “Vậy anh ra ngoài

trước.”

Thấy cái chai còn đang nằm trong tay mình, Tô Dật Tu thì đã ra ngoài,

Hách Đằng tức tối vứt cái chai rỗng theo anh, vỏ chai sắp đập vào cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.