BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 191

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Hách Đằng, cậu nức nở oán trách

nho nhỏ: “Anh quá đáng lắm, làm em cứ muốn ở mãi đây.”

“Vậy thì ở lại đi, anh sẽ không cho em đi, Đại Bảo thì không biết nói,

dù nó có muốn nói, anh khâu miệng nó lại.”

Tô Dật Tu nhìn Đại Bảo một cái, Đại Bảo cảm thấy rất oan uổng, thò

chân ra định đụng mặt ba nó, kết quả bị ghét bỏ, “Con bẩn chết, đi qua một
bên.”

“Vốn hôm nay định sẽ đưa Đại Bảo đi tắm.”

“Vậy vừa hay, em quên anh đã từng nói rồi sao, phải hẹn trước, tắm

cho nó phải mất bốn năm tiếng, em đến bất ngờ người ta sẽ không tắm cho,
dù hẹn trước một ngày cũng có nguy cơ, đã vậy còn thường bị ghét bỏ.”

“Được rồi, chờ khi tao khỏi bệnh rồi, dẫn mày đi một lần, khi nào tao

học được thì chúng ta tắm ở nhà, không thèm cầu xin mấy người đó.” Hách
Đằng nói với Đại Bảo.

Đại Bảo nhoài người lên giường kề mặt lên mu bàn tay Hách Đằng dụi

dụi liên tục, đôi mắt to không ngừng nhìn cậu bảo mẫu trên giường, chỉ là
ánh mắt vẫn cao quý lạnh lùng như xưa.

“Anh nghĩ có khi nào nó đang muốn nói ‘Ngươi còn dám nằm trước

mặt đại gia ta sao? Không muốn sống nữa à! Mau bò dậy!’ không?” Giọng
Hách Đằng thều thào nhưng sắc mặt thì rất diễn cảm, “Giống không?”

“Giống, em làm ba nuôi nó luôn đi.”

“Biến qua một bên.”

Tô Dật Tu đưa ống hút đến bên môi cậu, “Uống nước nữa đi, uống

nhiều một chút. Uống rồi mới khóc nhè được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.