BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 251

“Đúng vậy đúng vậy, không hề biết nghĩ cho con chó chút nào, chỉ

biết khoe khoang.”

“…” Hách Đằng đứng đó, mặt đỏ bừng, tuy lông Đại Bảo dài hay

ngắn không liên quan gì đến bọn họ, nhưng hình như bọn họ nói cũng
đúng, nhưng mà, “Xén lông, chúng nó sẽ không vui đâu.”

“Chẳng lẽ chúng nó không phân biệt được nóng và mát mẻ à? Xén

lông rồi chúng nó sẽ thấy dễ chịu.”

“Đúng vậy, đặc biệt là như chó nhà cậu, coi nó đáng thương chưa,

chậc chậc, khó chịu chết luôn, gặp phải người chủ như thế đúng là xui
xẻo.”

Đúng là sét đánh giữa trời quang.

Tâm trạng đang rất tốt lập tức chìm tận đáy cốc, Hách Đằng chẳng nói

được tiếng nào, Đại Bảo kéo cậu đi tới, đám người kia vẫn còn đang chỉ
trỏ.

Đại Bảo đi mấy bước thấy Hách Đằng không theo kịp, liền quay đầu

đi ra sau lưng cậu, dùng đầu đẩy chân cậu đi, “Đại Bảo, lông mày dài như
vậy có khó chịu lắm không.”

Đại Bảo chẳng có hứng thú để ý đến cậu.

Về đến nhà, Hách Đằng hầm sẵn thịt bò trong nồi, chờ khi nào Tô Dật

Tu sắp về đến nhà rồi thì thêm khoai tây cà rốt và cà ri vào là được.

“Ai!” Thở dài.

Đại Bảo rất hiểu ý người mà hất mái tóc dài nhào đến.

“Đại Bảo đừng nghịch, tâm trạng tao đang rất xấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.