BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 250

Hách Đằng chờ Đại Bảo, trong lúc chờ lấy điện thoại ra chơi, xem như

nhớ về quá khứ một chút, có mấy đứa nhỏ rất thích thú với điện thoại của
cậu, bao vây xung quanh. Cậu không chịu nổi tiếng mấy đứa nhỏ nhao
nhao hỏi, trực tiếp đưa điện thoại cho chúng nó, để lũ trẻ tự chơi.

Bốn tiếng đồng hồ, Đại Bảo oai phong lẫm liệt bước ra, Hách Đằng

xốn xang, chờ mấy tiếng này, đáng!

“Đại Bảo, mày ngầu chết luôn!!” Ôm chầm Đại Bảo ngửi tới ngửi lui,

“Thơm quá thơm quá.”

Cái đầu cao quý của Đại Bảo lại nhếch lên cao cao, đôi mắt phượng

đen bóng lia một vòng, khí thế và thần thái vô cùng gợi đòn, chả coi ai ra
gì, mấy con chó xung quanh còn chẳng dám đến gần. Hách Đằng lấy điện
thoại lại rồi dắt nó ra ngoài, khí chất cũng truyền nhiễm đó, bỗng chốc
Hách Đằng cảm thấy mình cũng trở nên phi phàm.

Dưới ánh nắng, lông của Đại Bảo phản quang, không phải màu vàng

kim như Golden Retriever, lông của Đại Bảo ngả sang trắng nhiều hơn,
sáng bóng. Hách Đằng càng nhìn càng thích, tràn trề cảm giác thành tựu,
đây là thành quả cậu chăm sóc nhiều ngày đó.

Nhịn không được bước nhanh hơn, muốn về nhà sớm sớm, chờ Tô Dật

Tu về để còn khoe với anh.

Có vài người đi tới trước mặt, đều dắt chó, hơn nữa mấy con chó đó

đều được xén lông, Hách Đằng nhìn chúng nó không nhịn được cười, mấy
con chó lông dài bị cắt lông rồi nhìn thật chẳng ra sao.

“Ai cha, con chó này lông dài quá.” Mấy người kia bắt đầu tỏ vẻ

thương cảm, “Trời nắng, chúng ta không thể vì thỏa mãn bản thân mà bắt
chúng nó chịu khổ đâu, lông dài như vậy rất dễ bị nấm da, đến lúc đó nó sẽ
khó chịu lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.