BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 249

Cả người chẳng mấy quan tâm tới tài chính như cậu cũng không thể

không quan tâm, chỉ báo giấy thôi đã đưa tin liên tục hơn một tuần, lên cả
bản tin buổi sáng. Ban đầu công ty quả thật hoạt động trong lĩnh vực đầu tư
quản lý tài sản, sau khi có tiếng, người đầu tư nhiều, tiền cũng nhiều, kết
quả mất toàn bộ tiền vốn, còn làm sổ sách giả nói đầu tư lỗ vốn, có không ít
nhà đầu tư hơn chín con số, nhiều người đầu tư như thế, vậy thì đến tận bao
nhiêu tiền chứ, việc này khiến không ít người liên lụy phải vào tù, tội danh
hình như là lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Nhưng cậu không có chút ấn tượng nào với cái tên Tống Ân Chi, tin

tức khi đó không hề nhắc đến anh ta. Có thể, trước khi công ty phá sản thì
người này đã đi rồi. Nhưng, bây giờ anh ta muốn tiếp cận Tô Dật Tu, Hách
Đằng sẽ cảnh giác gấp trăm lần.

Tuyệt đối không được để người này lừa mất tiền của Tô Dật Tu.

“Sao vậy?” Tống Ân Chi thấy sắc mặt Hách Đằng không được ổn.

“Không có gì.” Hách Đằng cười ngại, “Anh Tống còn trẻ vậy mà đã là

tổng giám đốc rồi, thật giỏi quá.” Cuối cùng cậu thậm chí còn cười nhẹ
kiểu thiếu niên ngây thơ.

Ánh mắt Tống Ân Chi bắt đầu khác thường, “Nếu cậu có hứng thú,

hôm nào chúng ta có thể nói chuyện, ngành tài chính cũng rất thú vị.”

Ha ha ha, thôi đi, tôi nghèo. “Vậy thì ngại quá, chắc chắn anh rất bận,

ngày nào tôi cũng phải chăm sóc cho Đại Bảo và anh họ, đâu có thời gian.”

Tống Ân Chi rất thất vọng, “Vậy thì chờ có cơ hội vậy.” Nói rồi, anh

ta nhìn đồng hồ đeo trên tay, “Tôi phải đi trước rồi, bai bai.”

“Bái bai.” Tuy Hách Đằng không biết về đồng hồ, nhưng cũng đoán

được cái đồng hồ đó rất đắt, vàng lập lòe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.