BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 266

“…” Tuy không thấy mặt Tô Dật Tu, nhưng Hách Đằng vẫn đỏ mặt,

“Không muốn, không muốn lấy tên Nhị Bảo.”

“Được rồi, đừng có nghĩ tới chuyện kiếm tiền mãi, tiền phi nghĩa từ

trên trời rơi xuống cũng không phải chuyện tốt.” Dừng một lát, Tô Dật Tu
nói tiếp, “Đủ cho anh ăn bào ngư mỗi bữa, cho em mỗi bữa ăn tôm hùm,
cho Đại Bảo ngày ngày ăn cá hộp là được rồi.”

“Tiền phi nghĩa đâu chứ, cái này là tiền mình kiếm được.”

“Được được, kiếm được.” Tô Dật Tu vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng

hô hoán vội vã và tiếng gõ cửa, anh không cúp điện thoại của Hách Đằng,
mở cửa ra hỏi trước: “Chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Tô cứu con hamster của em với, hình như sinh khó!!” Cô gái

bên ngoài gào thét.

“Vậy anh mau đi đi.”

Cúp điện thoại, Hách Đằng vẫn còn đang nhìn dãy số màu đỏ ngơ

người, Đại Bảo thì đã không thể dằn nổi nữa rồi, “Gâu!”

Hách Đằng quay lại, “Đại Bảo, mày không thấy mày hơi bắt nạt tao

sao? Trước đây mày chưa từng sủa, bây giờ biết sủa tao rồi! Còn sủa to vậy
nữa!”

Đứng bật dậy, Đại Bảo nghiêng đầu chạy mất, Hách Đằng đuổi theo,

một người một chó đuổi bắt ầm ĩ trong phòng. Đại Bảo điên hẳn, chạy đến
cầu thang, Hách Đằng đuổi theo, “Hà hà hà, không chạy được nữa rồi chứ
gì.” Nói rồi chụp lấy Đại Bảo.

Đại Bảo nhảy phốc lên, nhảy thẳng xuống từ hơn nửa cầu thang. Bộ

lông dài vàng óng bay phất phới, tứ chi thon dài mạnh mẽ duỗi dài, đôi mắt
to có thần đầy ngạo nghễ, từ lúc bắt đầu nhảy đến khi tiếp đất Đại Bảo hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.