BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 267

toàn không mở miệng, thậm chí không có một chút do dự, chân đáp vững
vàng, độ cao hoàn toàn không thành vấn đề. Nó bình thản quay lại nhìn
Hách Đằng, tuy là đang chơi, nhưng vẻ mặt của một người một chó hoàn
toàn khác biệt. Hách Đằng rất có cảm giác Đại Bảo đang chơi với cậu.

“Đại Bảo mày ngầu quá đi tao thích mày quá chừng!” Hách Đằng

chạy đến ôm Đại Bảo, Đại Bảo rất phối hợp, đứng cao lên cho cậu ôm.

Vuốt lông Đại Bảo, Hách Đằng ôm mặt nó, “Cười một cái nè, mày u

uất quá.” Cứ như người nào đó.

Đại Bảo cắn ống quần Hách Đằng kéo cậu vào bếp, sau đó đưa chân

trước vỗ vỗ tủ lạnh, trong đó có thịt ăn.

“Không được không được!”

Đại Bảo chạy quanh Hách Đằng làm nũng.

“Không được thật mà!”

Đại Bảo mở miệng liếm cậu, cậu ngồi xuống, “Đại Bảo, cho mày ăn

thịt cũng không phải không được, nhưng mà, thương lượng một chuyện này
đi. Ba mày có việc bận, chắc chắn lại không được ăn bữa trưa tử tế, tao đi
tìm ba mày, mày ở nhà ngoan ngoãn có được không.”

Đại Bảo nghe được ăn thịt, quá tốt, mi đi đâu mặc kệ.

Lấy thịt ra hâm nóng, dằm cà rốt và khoai tây đã nấu từ trước ra trộn

chung, cho vào trong bánh chó, rưới chút nước thịt, Đại Bảo ăn vui vô
cùng, “Thấy tao tốt với mày chưa, lần nào làm thịt cũng làm riêng cho mày.
Biết mày không thể ăn mặn. Nhớ phải uống nhiều nước. Chiều về tao dẫn
mày đi tưới hoa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.