BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 323

“Anh không giận thật sao? Hoặc là hơi sợ?” Hách Đằng ngẩng đầu,

mắt mở tròn xoe, nhìn mặt anh, xem rốt cuộc anh có nghiêm túc không.

Tô Dật Tu hôn lên trán cậu một cái, “Không giận thật mà, thứ nhất anh

biết em không cố ý, hơn nữa có đuổi theo Đại Bảo cũng không kịp, thứ hai,
không tính đến tình huống ngoài ý muốn thì nó sẽ tự về. Không giận.”

“Vậy thì tốt.” Hách Đằng cười cười.

“Sợ anh mắng em lắm sao?” Tô Dật Tu bất đắc dĩ, “Sao lại nghĩ vậy?

Em không có lòng tin vào anh hay không tin vào bản thân vậy? Em đối xử
với Đại Bảo thế nào anh không biết sao? Nói xui dù Đại Bảo mất tích thật,
anh tin là em sẽ còn khó chịu tự trách hơn cả anh.”

Hách Đằng nghẹn lời, quả thật cậu rất sợ, cho nên khi ở trong công

viên mới nổi cáu với Dư Quang, cậu rất sợ Tô Dật Tu sẽ vì chuyện của Đại
Bảo mà không cần cậu nữa, “Cảm ơn anh.”

“Nhưng mà.” Tô Dật Tu thôi cười, dùng thái độ thẩm vấn hỏi: “Hình

như anh đang hỏi em, sao lại mang đàn ông đến, em nói sang chuyện Đại
Bảo, cố ý đổi đề tài à? Hửm?”

“Ớ…”

Ps: Tô Dật Tu: Nhị Bảo, chúng ta ra biển chơi đi.

Hách Đằng: Được đó được đó! Đại Bảo chúng ta đi biển chơi!

Tô Dật Tu: Đây là quần bơi anh mới mua cho em.

Hách Đằng: Cảm ơn anh Nhất Hưu!… Tại sao phần mông lại bằng vải

lưới?

Tô Dật Tu: Thông thoáng, mau khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.