BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 322

ngoại trừ con đó.” Cậu chỉ ra ngoài, “Là con Golden đó, cứ quấn lấy Đại
Bảo. Sau đó còn ngửi mông Đại Bảo.”

“Nếu anh không nhìn lầm, con ngoài đó, là đực.”

“Không sai! Đại Bảo chắc chắn thà chết không theo.” Hách Đằng nói

quá thành hăng say, “Nhưng Tráng Tráng cứ cọ nó hoài, anh cũng biết tính
Đại Bảo rồi.”

“Rồi sao nữa?”

“Em nói rồi anh không được giận.”

Tô Dật Tu lẳng lặng chửi bậy, lẽ nào tòe cúc rồi? Không đến mức đó

đâu, tính tình Đại Bảo thế nào chứ, nếu dám làm thật Đại Bảo sẽ cắn chết
nó, “Anh không giận, tính tình anh rất tốt.” A ha ha ha.

“Đại Bảo bị Tráng Tráng làm phiền khó chịu, chạy mất.” Hách Đằng

vội nói, “Lúc nó em hoảng hồn, muốn đi tìm nhưng lại sợ nó tự chạy về,
nhưng không tìm thì sợ người khác bắt mất, em thật sự không cố ý. Cả
Tráng Tráng cũng không đuổi theo nó được.”

“Ài.” Tô Dật Tu ôm cậu vào lòng, “Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừm.” Thật ra Hách Đằng không biết trong những chuyện liên quan

đến Đại Bảo, cách suy nghĩ của Tô Dật Tu như thế nào, tuy bây giờ anh rất
tốt với cậu, nhưng dù sao thì anh và Đại Bảo mới là một nhà thật sự. Một
mặt cậu lo Tô Dật Tu không vui, mặt khác, nếu Tô Dật Tu không vui vì
chuyện này thật, thì trong lòng cậu sẽ rất khó chịu, trên tất cả mọi nghĩa.

“Anh còn tưởng chuyện lớn, không phải Đại Bảo về rồi đó sao? Được

rồi, đừng tự trách mình nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.