BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 332

Hách Đằng ngây người.

“Nhưng, cậu cũng biết, Tô cậu ấy không có kỹ thuật, cậu có biết

không có kỹ thuật biểu thị điều gì không?”

Hách Đằng lắc đầu, “Không biết.”

“Biểu thị cậu sẽ bị đau, sẽ thấy đau lắm.”

Bóp trán, may là không phải “rất đau”, nếu không cả đời này cậu cũng

không dám đối mặt với cái tên của mình.

“Có muốn anh đây dạy cậu không?”

“Sao lại là anh dạy tôi?”

“Vì tôi chí công vô tư.”

Chờ đã, “Sao anh biết kỹ thuật của anh ấy không tốt?” Cậu không tin

là Tô Dật Tu sẽ nói chuyện này với người khác.

Bành Tường dụi mũi, “Tự dưng tôi nhớ ra mình còn việc bận, tạm

biệt.” Tốt bụng định làm chuyện xấu, nhưng càng giải thích càng mơ hồ,
tẩu vi thượng sách.

Hách Đằng nhìn bóng lưng đang bỏ trốn Bành Tường, không nhịn

được cười, chắc chắc kỹ thuật của Tô Dật Tu không tốt, anh đâu có kinh
nghiệm với người cùng giới, nhưng, cậu không ngại cùng học tập tiến bộ
với Tô Dật Tu.

Thế là trong đầu xuất hiện đủ loại hình ảnh cấm trẻ em, lúc cậu hoàn

hồn lại, thì dường như không có phản xạ có điều kiện khiến cậu nhớ đến
tình cảnh không rét mà run trước khi sống lại như lần xem phim đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.