BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 339

Ăn cơm dọn dẹp xong, một người một chó bắt đầu nghỉ trưa, tối nay

Tô Dật Tu không về nên không cần đặc biệt chuẩn bị bữa tối, cho nên Song
Bảo thanh thản cùng ngủ đến tối tăm trời đất, hậu quả là đến tối không hề
buồn ngủ. Trong khu nhà rất an toàn, vào đêm có bảo vệ tuần tra, Đại Bảo
cũng rất yên lặng không sủa lung tung, không làm phiền người khác nghỉ
ngơi, Hách Đằng dẫn Đại Bảo đi dạo đến gần một giờ mới về nhà.

Đại Bảo không biết nịnh nọt, cũng không lấy lòng chủ, nhưng từ cách

nó đi sát không rời và ánh mắt luôn vây quanh Hách Đằng, Hách Đằng biết
càng lúc nó càng có tình cảm với mình. Sau khi tóm được ba Đại Bảo rồi
lại tóm con, trong lòng Hách Đằng lúc này đang có cảm giác như “cuối
cùng cũng vào nhà rồi”.

“Con trai?” Hách Đằng ôm Đại Bảo cười ngây ngô.

Nửa đêm mơ mơ màng màng cảm thấy có người cạnh giường mình,

cậu đã quen chuyện Đại Bảo chạy vào phòng mình lúc ngủ rồi, đóng cửa
cũng không ngăn được nó, không mở mắt ra nổi, cảm thấy mình chỉ vừa
ngủ không được bao lâu, “Đại Bảo, đừng phá, nằm xuống ngủ.” Cậu lầm
rầm.

Không động tĩnh, nhưng một lúc sau cậu nghe thấy tiếng thở dài.

Bây giờ thì cậu không mơ màng nữa, cảm nhận được có người ngồi

cạnh giường mình. Tô Dật Tu về nhà ba mẹ rồi, vậy người đang ngồi cạnh
cậu là ai? Cậu nhắm mắt nhưng đầu nhanh chóng suy nghĩ, lúc về nhà chắc
chắn đã khóa cửa. Hơn nữa nếu có người vào, Đại Bảo không thể không
sủa! Đại Bảo!

Cậu giữ tư thế nằm nghiêng nắm chặt chăn, lưỡng lự, lên tiếng hay

không đây, giả vờ ngủ hay là liều mạng với hắn ta?

Hay là đột nhiên trùm chăn lên đầu hắn, rồi chạy ngay? Chỉ cần tốc độ

của mình nhanh thì hẳn sẽ không sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.