BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 354

“Không, em nói mau, em định làm thế nào?”

Thấy anh Nhất Hưu cố chấp như thế, Hách Đằng đành phải nói: “Em

sẽ cầm năm mươi triệu đến nhà anh, rồi la to em muốn cưới anh, oai phong
không?”

“Gì? Có một chữ anh nghe không rõ.”

“…Gả.” Bệnh nhân là to nhất, không thèm hơn thua với anh.

Tô Dật Tu ngồi dựa đó thở dài, “Thật là, đã nói không muốn nằm viện

rồi mà, muốn về nhà quá.”

“Anh ngoan ngoãn ở đây đi.” Hách Đằng nhìn bầu trời hửng sáng

ngoài cửa sổ, “Ở đây cho em yên tâm, hơn nữa lúc nào cũng có bác sĩ.”

“Cuối tuần thu thêm phí đó, để tạo thêm thu nhập cho các khoa, hơn

nữa em chờ xem ngày mai đi, bảo đảm không có bác sĩ nào.”

“Nhưng có cho thuốc mà.” Hách Đằng bưng chậu ra ngoài, mặt hoang

mang.

“Có lời dặn là được rồi, có bác sĩ trực ban, nhưng bác sĩ chính không

có mặt, chờ đến thứ hai ông ta đến thăm anh thì anh xuất viện được rồi.”

“Ý anh là em tiêu tiền vô ích rồi à?” Cởi áo Tô Dật Tu ra, lau người

cho anh, “Dù sao cũng là tiền của em, em thích thế.”

Thật ra trong lòng Tô Dật Tu rất vui, Hách Đằng quan tâm nhưng như

vậy, tiền đã không có nhiều mà còn chịu tiêu vì mình, tích góp đâu có dễ,
anh đau lòng thay cậu.

“Cả mặt bác sĩ phụ trách cũng không thấy, cho nên mới nói vào đây ở

làm gì chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.