BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 381

Hách Đằng không lên tiếng, “Bệnh viện mà, làm sao không có người

chết được.” Cậu nhắm mắt dựa vào lòng Tô Dật Tu, cậu cũng chết trong
bệnh viện, nhảy xuống từ cửa sổ, chỉ không biết là bệnh viện nào.”

“Hách Đằng.”

“Hửm?”

Tô Dật Tu rất muốn hỏi cậu, nhưng lại không dám hỏi, lỡ như cậu

không biết gì cả thì sao? Hơn nữa cậu ấy lại nhạy cảm, không nên làm cậu
ấy sợ.

“Thời gian này phải nhờ em rồi, hầu hạ anh cho tốt.”

“Dạ.” Hách Đằng rướn đến nói nhỏ: “Chủ nhân.”

Tiếng chủ nhân này thật sự làm Tô Dật Tu không nhịn nổi, dù miệng

còn rất đau, nhưng cũng không ngăn được anh hôn Hách Đằng, trong quá
trình thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào mắt Hách Đằng, làm Hách
Đằng rợn cả người, “Anh làm gì vậy.”

Tô Dật Tu không ngừng nhẹ nhàng xoa lên đuôi mắt cậu, đến khi đối

phương không thể không nhắm mắt, “Mắt của em rất đẹp, lúc nhìn anh như
biết nói vậy.”

Hách Đằng cười, “Chỉ có người ngu ngốc hay đỡ đẫn thì mắt mới

không biết nói.”

“Không giống.”

“Được rồi được rồi, anh nói không giống là không giống.”

“Đã bảo không giống mà.” Tô Dật Tu cắn môi cậu, “Mê hồn vô cùng.”

“Cút xéo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.