BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 388

“Sao anh không rửa mặt?” Hách Đằng nhìn anh Nhất Hưu mặt gấu

trúc ngồi đối diện, ảnh hưởng bữa ăn lắm đó! Vừa ăn vừa cười sẽ sặc, như
vậy rất nguy hiểm.

Động tác của anh Nhất Hưu vẫn rất ung dung, “Không nỡ, đây dù sao

cũng là món quà đầu tiên em tặng anh, anh rất thích, vẽ tay đó, chậc chậc,
để dành.”

Hách Đằng cứng họng, cúi đầu cắn mạnh cái bánh trứng một cái.

Hừm, không giống trong tưởng tượng, cứ nghĩ Tô Dật Tu sẽ rống to một
tiếng rồi rửa mặt, nhưng lại không có gì xảy ra, nghe còn có vẻ vui.

“Đại Bảo, đi, ra ngoài tản bộ.”

Đại Bảo nhìn ba nó một cái, lẳng lặng đi tìm Hách Đằng.

“Anh rửa mặt rồi hẵng ra ngoài.”

“Không rửa. Anh muốn cho người khác biết, mặt này do người ấy của

anh vẽ cho.”

“Đi đi đi đi, không sợ người khác cười cho thì anh cứ đi đi!”

“Đi đây, bái bai.”

Tô Dật Tu đi thật, nhấn nút thang máy, không hề lo sợ mà còn đắc chí

chờ thang máy, ngay vào khắc cửa nhà kế bên mở ra, Hách Đằng thò vuốt
túm anh về, “Rốt cuộc anh muốn thế nào!”

Không chờ Tô Dật Tu trả lời, điện thoại bàn reo, Hách Đằng đi đến bắt

máy rất tự nhiên, “A lô?”

“A lô, cậu là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.