BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 387

Chuyện của Hứa Nhạc có thể nói là một phát hiện rất quan trọng, tuy

không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng chuyện này liên quan đến
Hách Đằng, anh không thể không nghĩ nhiều. Phòng trước khỏi họa, nhưng
lại không biết bắt đầu từ đâu, huống chi hiện tại cũng không gì chứng minh
nhất định sẽ liên quan đến Hách Đằng.

Phiền lòng đương nhiên sẽ khó ngủ, xuống giường bước khẽ ra ban

công hút thuốc, anh nghĩ mình chẳng biết gì về quá khứ của Hách Đằng,
cuộc sống của cậu, tình cảm của cậu, quá trình cậu trưởng thành. Hơn nữa
Hách Đằng hoàn toàn chẳng nhắc tới, anh từng nghĩ có lẽ các hồi ức và quá
khứ ấy không được vui, nhưng cũng là một phần cuộc đời của Hách Đằng,
nếu không hiểu rõ, vẫn sẽ có tiếc nuối.

Thầy giáo trung học sao? Vậy thì bắt đầu từ trường trung học đó.

Mặc kệ vì lý do gì mà Hách Đằng không muốn nói về quá khứ của

mình, anh chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Vì yêu em, cho nên muốn hiểu em, rồi bảo vệ em, cuối cùng càng yêu

em hơn. Chỉ vậy mà thôi.

Đồng hồ sinh học của Hách Đằng luôn rất đúng giờ, nhưng do đêm

trước bị ai đó “vét cạn”, khiến cho người tỉnh, nhưng tinh thần chưa tỉnh.
Đáng thương cho kẻ bình thường còn ít khi tự xử như cậu, vừa thức dậy đã
thấy thốn, đương nhiên tâm trạng không được tốt.

Tô Dật Tu vẫn còn ngủ, thấy anh ngủ ngon như vậy, Hách Đằng lại

giận, rõ ràng chỗ đó yếu ớt thế, mà còn liều mạng bóp nhéo. Lúc mình ấy
cho anh ta thì lại cẩn thận hết sức!!!

Cho nên, khi Tô Dật Tu đứng trước gương phòng tắm thưởng thức hoa

văn trên mặt, ban đầu giật mình, sau đó lẳng lặng chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.